Ngày chị gái tôi đổ b/ệ/nh, mẹ chồng chị b/ắt con trai bỏ vợ để tìm người s/in/h đ/ẻ "nó đ/au ố/m thế thêm gánh nặng ra, bỏ đi mà lấy đứa khác" Ngày chị gái tôi đ/ổ b/ệ/nh, cả nhà ho/ảng h/ốt đưa chị vào viện. Chị vốn g/ầy yếu, lần này b/ện/h lại nặng, nằm mê man trên giường trắng to/át, ánh mắt vẫn hướng về anh rể như tìm chút an ủi. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng b/ệnh, tôi nghe rõ mồn một giọng bà mẹ chồng chị, lạnh lùng như lư/ỡ/i d/ao: "Nó đ/a/u ố/m suốt thế này chỉ thêm gánh nặng. Con bỏ nó đi mà lấy đứa khác, khoẻ mạnh, si/nh đ/ẻ được. Còn trẻ, dại gì ràng buộc cả đời với một đứa b/ệ/nh t/ậ/t." Tôi ch/ế/t l/ặ/ng, máu trong người như s/ôi lên. Anh rể im lặng, mắt cụp xuống, chẳng một lời phản bác. Tôi tưởng anh sẽ nổi giận, bảo vệ vợ, nhưng không… chỉ có tiếng bà ta tiếp tục: "Mẹ nói thật, con còn tương lai. Để nó nằm đấy, gia đình nó lo. Nhà mình lo gì. Vài tháng nữa mẹ sẽ tìm cho con mối ngon lành." Tôi run rẩy bước ra, đứng chặn trước mặt bà: "Thưa bác, chị cháu là vợ anh ấy, đã gắn bó bao năm, sao bác có thể nói bỏ là bỏ như món đồ h/ỏ/ng? Nếu bác coi người b/ệ/nh là gánh nặng, thì bác thử nghĩ, nếu một ngày nào đó bác đổ b/ệ/nh, ai sẽ ở bên?" Bà liếc tôi một cái s/ắc lẹm: "Con gái thì biết gì. Gia đình phải nghĩ cho con trai, không phải nghĩ cho đứa con dâu b/ệ/nh t/ậ/t." Tôi nhìn sang anh rể, hy vọng thấy một ánh mắt phản kháng. Nhưng anh chỉ lảng đi, thở dài, rồi nói khẽ: "Em chăm chị gái đi… chuyện này để anh và mẹ anh tính." Lúc đó tôi mới hiểu, kẻ t/àn nh/ẫn nhất không chỉ là bà mẹ chồng, mà còn là người đàn ông mà chị tôi từng tin tưởng đến mức trao cả đời. Sau ngày đó, chị gái tôi xuất viện về nhà ngoại, lặng lẽ ôm lấy nỗi đ/a/u lẫn tinh thần. Anh rể chính thức nộp đơn l/y h/ôn, lý do nghe vừa lạnh lùng vừa t/à/n nh/ẫ/n: "Không còn khả năng làm tròn bổn phận người vợ." Chị ký, mắt ráo hoả/nh. Từ hôm ấy, cái tên anh rể không còn được nhắc trong nhà tôi. Vài tháng sau, tin từ làng trên xóm dưới rộ lên: anh ta đã cưới vợ mới — một cô gái trẻ, xinh xắn, nhà có chút của cải. Ngày cưới, bà mẹ chồng hớn hở, khoe với khách: "Con dâu mới khỏe mạnh, đảm đang, lại có tướng sinh quý tử." Họ tổ chức rình rang, mời cả làng. Ai cũng nghĩ anh rể tôi đổi đời. Nhưng đời chẳng như mơ. Chỉ sau 5 tháng, tin dữ truyền khắp: cô vợ mới đi kh/á/m thì phát hiện v/ô si/nh, đêm đó cả nhà họ chạy toá/n lo/ạn.....ĐỌC TIẾP NỘI DUNG DƯỚI PHẦN BÌNH LUẬN 👇👇👇
Ngày chị gái tôi đổ b/ệ/nh, mẹ chồng chị b/ắt con trai bỏ vợ để tìm người s/inh đ/ẻ “nó đ/au ố/m thế thêm gánh nặng ra, bỏ đi mà lấy đứa khác”
Ngày chị gái tôi đổ bệnh, cả nhà hoảng hốt đưa chị vào viện. Chị vốn gầy yếu, lần này bệnh lại nặng, nằm mê man trên giường trắng toát, ánh mắt vẫn hướng về anh rể như tìm chút an ủi. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng bệnh, tôi nghe rõ mồn một giọng bà mẹ chồng chị, lạnh lùng như lưỡi dao:
“Nó đau ốm thế này chỉ thêm gánh nặng. Con bỏ nó đi mà lấy đứa khác, khoẻ mạnh, sinh đẻ được. Còn trẻ, dại gì ràng buộc cả đời với một đứa bệnh tật.”
Tôi chết lặng, máu trong người như sôi lên. Anh rể im lặng, mắt cụp xuống, chẳng một lời phản bác. Tôi tưởng anh sẽ nổi giận, bảo vệ vợ, nhưng không… chỉ có tiếng bà ta tiếp tục:
“Mẹ nói thật, con còn tương lai. Để nó nằm đấy, gia đình nó lo. Nhà mình lo gì. Vài tháng nữa mẹ sẽ tìm cho con mối ngon lành.”
Gói kỳ nghỉ gia đình
Tôi run rẩy bước ra, đứng chặn trước mặt bà:
“Thưa bác, chị cháu là vợ anh ấy, đã gắn bó bao năm, sao bác có thể nói bỏ là bỏ như món đồ hỏng? Nếu bác coi người bệnh là gánh nặng, thì bác thử nghĩ, nếu một ngày nào đó bác đổ bệnh, ai sẽ ở bên?”
Bà liếc tôi một cái sắc lẹm:
“Con gái thì biết gì. Gia đình phải nghĩ cho con trai, không phải nghĩ cho đứa con dâu bệnh tật.”
Tôi nhìn sang anh rể, hy vọng thấy một ánh mắt phản kháng. Nhưng anh chỉ lảng đi, thở dài, rồi nói khẽ:
“Em về nhà chăm chị gái đi… chuyện này để anh và mẹ anh tính.”
Lúc đó tôi mới hiểu, kẻ tàn nhẫn nhất không chỉ là bà mẹ chồng, mà còn là người đàn ông mà chị tôi từng tin tưởng đến mức trao cả đời.
Sau ngày đó, chị gái tôi xuất viện về nhà ngoại, lặng lẽ ôm lấy nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần. Anh rể chính thức nộp đơn ly hôn, lý do nghe vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn: “Không còn khả năng làm tròn bổn phận người vợ.”
Chị ký, mắt ráo hoảnh. Từ hôm ấy, cái tên anh rể không còn được nhắc trong nhà tôi.
Vài tháng sau, tin từ làng trên xóm dưới rộ lên: anh ta đã cưới vợ mới — một cô gái trẻ, xinh xắn, nhà có chút của cải. Ngày cưới, bà mẹ chồng hớn hở, khoe với khách:
“Con dâu mới khỏe mạnh, đảm đang, lại có tướng sinh quý tử.”
Họ tổ chức rình rang, mời cả làng. Ai cũng nghĩ anh rể tôi đổi đời.
Nhưng đời chẳng như mơ. Chỉ sau 5 tháng, tin dữ truyền khắp: cô vợ mới đi khám thì phát hiện vô sinh. Bà mẹ chồng như bị giáng một búa vào đầu, ngày nào cũng chửi đổng số phận. Nhưng chưa hết, một buổi sáng, cả nhà anh rể phát hiện tủ tiền trống trơn, sổ tiết kiệm, vàng cưới và cả chiếc xe máy mới mua đều biến mất. Cô vợ “quý tử” đã bỏ trốn cùng một người đàn ông khác.
Anh rể tôi đứng giữa sân, mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm:
“Sao… sao lại thế này…”
Người làng xì xào: “Bỏ vợ bệnh tật để cưới gái đẹp, cuối cùng mất cả vợ, cả của.”
Hôm đó, tôi đưa chị gái ra chợ, tình cờ gặp cảnh mẹ con họ đi tìm cô con dâu mất tích. Chị chỉ mỉm cười, nói nhỏ với tôi:
“Trời xanh có mắt.”
Câu nói ấy, tôi nghe vừa nhẹ như gió, vừa sắc như dao.
Từ hôm đó, chị tôi bắt đầu sống khác. Không còn lặng lẽ nép mình trong những ngày đau ốm, chị xin làm việc từ xa cho một công ty thiết kế. Ban đầu sức khỏe còn yếu, nhưng dần dần, chị hồi phục. Mỗi sáng sớm, tôi lại thấy chị ngồi bên hiên, tỉ mẩn vẽ từng nét trên bản phác thảo, ánh mắt bình yên như chưa từng trải qua giông bão.
Người ta bảo: đàn bà một lần đổ vỡ là đời tàn. Nhưng chị tôi — người từng bị ruồng bỏ trong lúc yếu đuối nhất — lại sống đẹp hơn bao giờ hết. Có người đàn ông tốt bụng bán thuốc bắc trong chợ vẫn hay lặng lẽ mang đến cho chị gói trà thảo dược mỗi khi trời trở lạnh. Không ồn ào, không hứa hẹn, chỉ lặng lẽ quan tâm.
Còn anh rể cũ... sau lần bị lừa sạch, anh ta sống thui thủi với mẹ, túng thiếu đến nỗi phải bán cả mảnh đất sau nhà. Mỗi lần đi qua, người làng chỉ tặc lưỡi:
“Có phúc mà không biết giữ.”
Một chiều mùa thu, chị tôi ngồi cắm hoa ngoài sân. Tôi hỏi:
“Chị không thấy tiếc quãng thời gian từng yêu lầm sao?”
Chị khẽ lắc đầu:
“Có tiếc… nhưng không phải vì đã yêu lầm, mà vì mình từng chịu đựng quá lâu.”
Chị ngẩng đầu nhìn trời, nắng vàng rót nhẹ qua tán cau. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi trà thảo mộc thoảng trong không khí. Tôi nhìn chị — người đàn bà từng bị vùi dập — giờ đã nhẹ tênh như một chiếc lá, an yên trong chính cuộc đời mình.
Và tôi biết, có những nỗi đau không cần trả thù. Bởi vì quả báo, trời đã tự an bài