Anh trai và chị dâu ngủ lại nhà, và vào lúc 1 giờ sáng, tôi l;ặng ng;ười khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ....Tiếng chuông đồng hồ vang lên báo hiệu đã hai giờ sáng, khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài, bầu trời đen đặc như mực. Ánh trăng khuyết yếu ớt rọi qua khung cửa sổ, in lên sàn nhà những vệt sáng mờ ảo. Một tiếng nức nở khe khẽ vang lên từ căn phòng đối diện – phòng của anh trai tôi. Tôi nằm im, lắng nghe. Đó không phải là tiếng khóc bình thường, mà là tiếng khóc chất chứa đau đớn, kìm nén, khiến tôi bất giác cảm thấy bất an. Bị thôi thúc bởi sự tò mò – hay có lẽ là một linh cảm khó tả – tôi rón rén bước ra khỏi giường. Mỗi bước chân đều nhẹ như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya. Tim tôi đập liên hồi khi tôi áp tai vào cánh cửa phòng anh chị. Tiếng nức nở rõ ràng hơn, xen lẫn những tiếng thở dài nặng nề. Một nỗi sợ mơ hồ trùm lên tôi, nhưng tôi vẫn hít một hơi thật sâu rồi khẽ đẩy cánh cửa. Ánh đèn ngủ lờ mờ hắt ra, đủ để tôi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Anh trai tôi – Quân – đang ngồi lặng bên mép giường, hai bàn tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch. Chị dâu tôi – An – ôm lấy lưng anh từ phía sau, đôi vai run lên từng hồi. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng thở dài nặng nề và tiếng nức nở nghẹn ngào của chị. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má chị An, lấp lánh dưới ánh đèn yếu ớt. Cảnh tượng ấy như một cú đấm vào ngực tôi, khiến tôi lặng người. Chị An khẽ cất lời, giọng run rẩy và đứt quãng: "Em xin lỗi… Em thật sự mệt mỏi. Mỗi lần nhìn vào mắt anh, em lại thấy dằn vặt kinh khủng." Anh Quân vẫn bất động, không đáp lại. Cả căn phòng như đông cứng lại trong một nỗi buồn sâu thẳm. Chỉ còn tiếng thút thít của chị An vang lên trong khoảng không tĩnh lặng. Tôi đứng bên ngoài, cảm giác như đang vô tình nghe lén một bí mật không nên biết – một phần bóng tối mà tôi chưa từng hình dung tồn tại trong cuộc hôn nhân tưởng chừng viên mãn của họ. Một lúc sau, anh Quân khẽ lên tiếng, giọng anh nhỏ đến mức tôi phải căng tai lắm mới nghe được: "Anh biết. Anh không trách em đâu, An à. Người đáng xin lỗi là anh mới đúng." Câu nói ấy khiến tâm trí tôi rối bời. Xin lỗi? Vì điều gì? Tại sao lại là anh Quân xin lỗi chị An? Trong đầu tôi quay cuồng với vô vàn câu hỏi chưa có lời giải. Cặp đôi mà tôi từng ngưỡng mộ – luôn dịu dàng, thấu hiểu – giờ lại chìm trong nỗi đau, với những bí mật khó lòng cất lời. Và rồi, tiếng chị An lại vang lên, nghẹn ngào, từng chữ như c/ứa vào lòng tôi.............. Xem thêm tại bình luận ĐẦU TIÊN 👇👇 Ẩn bớt

 Tiếng chuông đồng hồ điểm hai giờ sáng, tôi giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài trời tối đen như mực, chỉ có ánh trăng khuyết hắt qua khung cửa sổ, vẽ lên sàn nhà những vệt sáng bạc mờ ảo. Một tiếng nức nở khe khẽ, yếu ớt vọng lại từ căn phòng đối diện, phòng của anh trai tôi. Tôi nằm im thin thít, lắng nghe. Tiếng nức nở đó không giống tiếng khóc bình thường, nó mang một sự đau đớn, kìm nén, khiến lòng tôi bỗng chốc dấy lên một cảm giác bất an lạ thường.



Sự tò mò hay có lẽ là một linh cảm mách bảo, đẩy tôi ra khỏi giường. Tôi rón rén bước từng bước nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ tan sự yên tĩnh của màn đêm. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực khi tôi áp tai vào cánh cửa phòng anh chị. Tiếng nức nở rõ ràng hơn, xen lẫn những tiếng thở dài nặng nề. Một nỗi sợ mơ hồ bao trùm lấy tôi, nhưng rồi tôi hít một hơi thật sâu, quyết định hé nhẹ cánh cửa.

Ánh đèn ngủ mờ ảo hắt ra, đủ để tôi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Anh trai tôi, Quân, đang ngồi lặng lẽ bên mép giường, hai bàn tay nắm chặt đến mức những khớp xương trắng bệch. Chị dâu tôi, An, ôm lấy lưng anh từ phía sau, đôi vai khẽ run lên bần bật. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng thở dài nặng nề của anh và tiếng nức nở nén lại của chị. Tôi thấy rõ những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má chị An, lấp lánh dưới ánh đèn. Cảnh tượng ấy như một cú đấm mạnh vào lồng ngực tôi, khiến tôi chết lặng.

Chị An khẽ cất tiếng, giọng chị run rẩy, đứt quãng: “Em xin lỗi… Em xin lỗi anh… Nhưng em mệt mỏi lắm rồi. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt anh là em lại thấy có lỗi vô cùng.” Anh Quân vẫn ngồi bất động, không nói một lời nào. Cả căn phòng chìm vào sự im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ của chị An. Tôi đứng ngoài, cảm giác như mình đang nghe trộm một bí mật động trời, một góc khuất mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến trong cuộc sống hôn nhân tưởng chừng hoàn hảo của anh chị.

Một lúc lâu sau, anh Quân mới cất tiếng, giọng anh khẽ đến mức tôi phải cố gắng lắm mới nghe rõ: “Anh biết. Anh không trách em đâu, An ạ. Người cần xin lỗi là anh mới đúng.” Lời nói của anh Quân khiến tôi càng thêm hoang mang. Xin lỗi? Anh Quân xin lỗi chị An vì chuyện gì? Trong đầu tôi quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi. Cặp đôi mà tôi hằng ngưỡng mộ, cặp đôi luôn tràn đầy yêu thương và thấu hiểu trong mắt tôi, giờ đây lại chìm trong nỗi đau khổ và những bí mật khó nói.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Rồi tôi nghe chị An thổn thức, từng lời nói như cứa vào lòng tôi:

“Mấy tháng nay… anh giấu mọi người… anh bị sa thải. Ngày nào anh cũng nói đi làm… nhưng thực ra chỉ ngồi quán cà phê nộp hồ sơ xin việc.” Nghe đến đây, tôi bàng hoàng. Anh Quân, người anh trai mẫu mực, điềm đạm, trụ cột của gia đình, lại phải chịu đựng nỗi khổ ấy một mình? Tôi chợt hiểu ra những lần anh Quân về nhà muộn, những cái thở dài khi anh nghĩ không ai để ý.

Chị An tiếp tục, giọng chị nghẹn ngào hơn: “Em thì đồng lương văn phòng ít ỏi… phải gồng gánh mọi chi phí sinh hoạt… mà vẫn không dám hé răng nửa lời trách móc anh.” Nước mắt tôi cũng bắt đầu chảy dài. Tôi biết lương chị An không cao, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chị lại phải chịu đựng gánh nặng lớn đến vậy. Chị An luôn xuất hiện trước mặt mọi người với nụ cười hiền lành, dịu dàng, che giấu đi tất cả những lo toan, vất vả mà chị đang phải trải qua.

Điều khiến chị An suy sụp nhất, điều mà chị nghẹn ngào bật ra trong tiếng nấc, chính là việc chị đã sảy thai một lần nữa. “Em sợ mình không thể làm mẹ… Mà em biết anh khao khát có con đến nhường nào.” Lời nói của chị An như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi cảm thấy bị bóp nghẹt bởi những lời tâm sự đó, nhận ra phía sau vẻ ngoài hạnh phúc là biết bao tổn thương và nỗi đau âm thầm mà anh chị đã cố gắng che giấu. Tôi nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, lùi về phòng mình, lòng trĩu nặng như đeo đá.

Gói kỳ nghỉ gia đình

Đêm đó, tôi không thể nào chợp mắt. Mọi suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu tôi. Hình ảnh anh Quân ngồi lặng lẽ, hình ảnh chị An ôm lấy anh và những giọt nước mắt của chị cứ hiện rõ mồn một. Tôi tự trách mình sao lại vô tâm đến vậy, sống chung một nhà mà không hề hay biết anh chị đang phải trải qua những khó khăn lớn đến thế. Tôi nhận ra, hạnh phúc đôi khi chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh, che giấu đi những nỗi đau thầm kín mà người trong cuộc phải gánh chịu.

Sáng hôm sau, tôi cố gắng giả vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Tôi chào hỏi anh chị như bình thường, nhưng trong lòng tôi đã nung nấu một quyết tâm lớn. Tôi sẽ làm điều gì đó, bất cứ điều gì có thể, để giúp anh chị vượt qua giai đoạn khó khăn này. Tôi không thể để anh chị phải chịu đựng một mình nữa. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười thật sự trở lại trên gương mặt họ.

Ngay lập tức, tôi bắt đầu hành động. Tôi lén lút tìm hiểu các cơ sở hỗ trợ sinh sản uy tín, hỏi han thông tin từ bạn bè trong ngành y, những người có kinh nghiệm về vấn đề này. Tôi ghi chép cẩn thận từng địa chỉ, từng số điện thoại, từng lời khuyên. Tôi hiểu rằng việc chị An sảy thai liên tục không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là gánh nặng tâm lý khủng khiếp đối với chị, và đối với cả anh Quân nữa.

Đồng thời, tôi cũng tập trung vào việc giúp anh Quân tìm việc làm. Tôi biết anh là một người giỏi giang, có năng lực, chỉ là anh chưa gặp may mắn. Tôi bắt đầu viết thư giới thiệu cho anh, chỉnh sửa thư giới thiệu về anh sao cho thật ấn tượng. Tôi gửi thư giới thiệu đến các công ty quen biết, những nơi mà tôi tin rằng có môi trường làm việc tốt và phù hợp với năng lực của anh. Tôi không nói cho anh biết mình đang làm gì, chỉ muốn anh có một sự bất ngờ.

Chỉ một tháng sau, phép màu đã đến. Anh trai tôi nhận được cuộc gọi phỏng vấn từ một công ty nước ngoài. Sau đó vài ngày, anh báo tin vui: anh đã được nhận vào làm việc với mức lương gấp đôi so với công việc trước đây của anh. Khi nghe anh báo tin, tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Nước mắt tôi cứ thế chảy dài, nhưng là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và vui sướng. Tôi thầm cảm ơn trời đất đã thương xót anh chị tôi.

Còn về chị An, tôi khéo léo gợi ý chị đi khám tổng quát. Sau đó, tôi cùng chị đến một bệnh viện chuyên về sản khoa theo lời giới thiệu của một người bạn. Các bác sĩ đã thăm khám kỹ lưỡng và đưa ra phác đồ điều trị phù hợp cho chị An. Tôi luôn động viên chị, đi cùng chị đến mỗi buổi hẹn, lắng nghe những lo lắng của chị và trấn an chị rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Tôi biết, chị cần một người ở bên cạnh để chia sẻ, để tựa vào lúc yếu lòng nhất.

Sáu tháng sau, vào một buổi sáng sớm, tôi nhận được cuộc gọi từ chị An. Giọng chị run run, nhưng lần này là vì vui sướng: “An ơi… chị có thai được 3 tháng rồi! Chị đợi đến khi thai kỳ ổn định mới dám nói cho em biết.” Nghe tin, tôi không kìm được nước mắt. Tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc tột độ. Tôi hét lên sung sướng, chạy khắp nhà báo tin cho bố mẹ. Cả nhà tôi như muốn nổ tung vì niềm vui sướng ấy. Bố mẹ ôm chầm lấy chị An, nước mắt lưng tròng.

Tối hôm đó, cả gia đình quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Không khí tràn ngập tiếng cười và những câu chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên, anh Quân bất ngờ đứng dậy, ánh mắt anh nhìn khắp lượt từng người trong gia đình, rồi dừng lại ở tôi. Anh hắng giọng, giọng anh trầm ấm nhưng đầy cảm xúc: “Có một người mà vợ chồng con biết ơn vô cùng. Người ấy đã đứng sau lặng lẽ giúp đỡ chúng con, không một lời kể công… Người ấy chính là em gái của con, An. Nếu không có con bé, vợ chồng con sẽ không có được ngày hôm nay.”

Gói kỳ nghỉ gia đình

Chị An cũng đứng dậy, đôi mắt chị long lanh nhìn tôi. Chị bước đến, ôm chặt lấy tôi vào lòng, nước mắt rưng rưng: “Cảm ơn em, An. Chị thực sự không biết nói gì hơn. Nếu không có em, chắc chị đã gục ngã từ lâu rồi. Em là ân nhân của chị, của gia đình mình.” Lời nói của anh chị khiến tôi xúc động đến nghẹn ngào. Nước mắt tôi cũng chảy dài, nhưng không phải là những giọt nước mắt của nỗi buồn, mà là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc vỡ òa. Tôi cười, một nụ cười thật sự mãn nguyện.

Đêm hôm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Tôi nhận ra rằng đôi khi, chỉ một đêm lặng người nhìn thấy nỗi đau của người khác, lại là khởi đầu cho một hành trình hồi sinh. Một hành trình không chỉ giúp người khác tìm lại hạnh phúc, mà còn giúp chính mình trưởng thành hơn, biết yêu thương và sẻ chia nhiều hơn. Hạnh phúc không phải là điều gì đó xa vời, mà nó nằm ngay trong những khoảnh khắc ta biết quan tâm, biết giúp đỡ những người thân yêu. Gia đình tôi, sau những sóng gió, giờ đây lại càng gắn kết và yêu thương nhau hơn bao giờ hết. Và tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu cho những tháng ngày bình yên và hạnh phúc phía trước.

Bài viết khác

Tỷ phú phát hiện vợ cũ có cặp song sinh giống hệt mình, đi/ều tr/a xong anh s/ốc ng/ất... Trần Hạo là một tỷ phú kín tiếng trong giới tài chính. Ở tuổi 38, anh nắm giữ khối tài sản khổng lồ và được mệnh danh là “bàn tay vàng” trong đầu tư. Ít ai biết, sau vẻ ngoài lạnh lùng thành đạt đó, anh từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ với Lệ Quyên – mối tình đầu và cũng là người phụ nữ duy nhất anh yêu sâu đậm. Ba năm trước, họ l/y h/ôn sau một trận c/ãi vã dữ dội. Lệ Quyên âm thầm dọn đi ngay trong đêm, không để lại lời nhắn. Ngày ra tòa, cô chỉ cúi đầu ký giấy, không đòi một đồng trợ cấp. Trần Hạo từng nghĩ, cô rời đi vì chán ghét tính cách độc đoán của anh. Anh không ngờ, trong trái tim mình, hình bóng ấy vẫn hằn sâu đến mức không ai thay thế được. Một buổi chiều, khi đang dùng cà phê ở tầng cao văn phòng, Trần Hạo nhìn xuống đường qua lớp kính trong suốt. Anh bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Là Lệ Quyên. Cô mặc váy trắng đơn giản, tóc xõa ngang vai, nhưng không đi một mình. Bên cạnh cô là hai bé trai chừng ba tuổi, mặc áo sơ mi xanh giống hệt nhau, tay nắm tay lon ton chạy. Tim anh khựng lại khi thấy gương mặt chúng. Đôi mắt đen sâu, sống mũi thẳng, khuôn miệng cương nghị – tất cả… đều giống anh như đúc. Cả hai đứa, giống anh đến mức rợn người. Ngay đêm đó, Trần Hạo cho người điề/u tr/a. Kết quả gửi về chỉ vài dòng ngắn ngủi....................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇 Ẩn bớt

Lấy vợ 2 để có người chăm sóc bố con tôi, thấy cô ấy chăm con tôi như con ru;/ộ.;t, tôi yên tâm lắm. Cho đến một hôm về sớm tình cơ thấy cảnh...Tôi tên là Hưng, 39 tuổi, là một kỹ sư cầu đường. Vợ tôi – Lan – mất cách đây 3 năm trong một vụ tai nạn giao thông, để lại tôi và thằng bé Duy lúc đó mới chỉ 4 tuổi. Từ ngày ấy, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, cố gắng xoay xở mọi thứ. Nhưng đàn ông mà, dù có nỗ lực bao nhiêu cũng chẳng thể mềm mỏng, tinh tế như một người mẹ thật sự. Duy càng lớn, càng ít nói, nó hay ngồi hàng giờ nhìn ảnh mẹ. Tôi từng đưa con đến gặp chuyên gia tâm lý, họ nói thằng bé thiếu sự chăm sóc cảm xúc, thiếu bàn tay dịu dàng của một người phụ nữ. Bạn bè, họ hàng xung quanh bắt đầu khuyên tôi nên đi bước nữa. Ban đầu tôi gạt phắt đi, vì nghĩ chẳng ai có thể thay thế Lan, cũng chẳng ai có thể yêu thương con tôi như con ruột. Nhưng rồi tôi gặp My – một giáo viên mầm non, 33 tuổi, chưa từng lập gia đình. Cô ấy không xinh rực rỡ, nhưng có ánh mắt hiền lành, giọng nói dịu dàng. Điều làm tôi chú ý là cách cô ấy chơi với trẻ con – chân thành, kiên nhẫn, và ấm áp. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung. Lúc đầu, tôi dè dặt, không dám tiến xa vì vẫn còn sợ quá khứ. Nhưng My chủ động hơn tôi nghĩ. Cô ấy từng bảo: “Anh không cần yêu em thật sâu, chỉ cần tin em thương con anh thật lòng.” Câu nói ấy khiến tôi chững lại. Sau 6 tháng quen nhau, tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Đơn giản, tôi cần một người phụ nữ trong nhà, và Duy cần một người mẹ – hoặc ít nhất là một người giống mẹ. Lúc đầu, mọi thứ khá tốt đẹp. My không ngại việc nhà, không than phiền khi tôi bận rộn công trình. Cô ấy thường xuyên nấu ăn, chăm sóc Duy như mẹ ruột. Duy cũng dần cởi mở hơn, chịu gọi cô là “mẹ My”, chịu ngồi học cùng, chơi cùng. Tôi thấy yên lòng. Từng nghĩ, có lẽ ông trời không lấy đi của ai tất cả. Một buổi tối tháng 11, khi công trình ở Phan Thiết bị dừng vì mưa, tôi bất ngờ được nghỉ sớm 2 ngày. Tôi quyết định không gọi báo trước, muốn tạo bất ngờ. Lúc đó khoảng 6h30 tối, trời mưa phùn, tôi về đến đầu ngõ, mua cho Duy chiếc ô tô đồ chơi mà thằng bé ao ước từ lâu. Căn nhà tối om. Tôi nghĩ chắc hai mẹ con đang ngủ hoặc đi đâu chưa về. Nhưng khi tôi vừa tra chìa khóa vào cửa, tôi nghe tiếng động nhỏ phát ra từ phòng ngủ của tôi – phòng mà dạo gần đây My hay lui tới nhiều hơn để dọn dẹp, theo lời cô ấy nói. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, định hù cô ấy một trận cho vui. Nhưng rồi tôi khựng lại. Tiếng cười khe khẽ vang lên từ bên trong. Giọng một người đàn ông lạ, pha chút đùa cợt, nói: “Em đúng là c;ao t;ay thật. Ông chồng ngốc ấy có vẻ tin em lắm nhỉ…” Rồi giọng của My – thấp và mềm như sương nhưng lại r;;í;t lên lạnh lẽo: “Tin chứ, anh ta chỉ cần em chăm con anh ta ngoan là yên tâm. Đàn ông g;óa v;ợ đơn giản lắm…” Tôi chết lặng... Xem thêm trong bình luân 👇👇👇 Ẩn bớt