Một câu nói hồn nhiên của con gái 4 tuổi của bạn thân đã khiến tôi ngã quỵ trước sự thật về chồng.

 Cuộc sống của tôi ở tuổi 28 là một bức tranh hoàn hảo, ít nhất là trong mắt tôi và những người xung quanh. Tôi có một công việc ổn định tại một công ty truyền thông uy tín, mang lại thu nhập khá và những cơ hội phát triển rộng mở. Mỗi sáng thức dậy, ánh nắng ban mai len lỏi qua ô cửa sổ, tôi thường nằm lại thêm vài phút, cảm nhận vòng tay ấm áp của chồng, Nguyễn Nhất Khang, người đàn ông mà tôi tin rằng đã định mệnh để thuộc về mình.

Khang là người chồng mẫu mực, luôn yêu thương và cưng chiều tôi hết mực. Anh ấy chu đáo đến từng chi tiết nhỏ, từ việc pha cà phê mỗi sáng đến chuẩn bị bữa tối thịnh soạn sau một ngày làm việc mệt mỏi. Chúng tôi đã kết hôn được năm năm, một khoảng thời gian đủ dài để hiểu và tin tưởng tuyệt đối vào nhau, và vẫn chưa tính đến chuyện có con vì muốn tận hưởng cuộc sống tự do, bay nhảy thêm vài năm nữa. Mỗi chuyến đi chơi, mỗi buổi hẹn hò lãng mạn đều là minh chứng cho tình yêu bền chặt của chúng tôi.

Bên cạnh tình yêu của Khang, tôi còn có một người bạn thân, một tri kỷ đúng nghĩa là Mai. Mai là mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc đời tôi, một người luôn lắng nghe, chia sẻ mọi buồn vui, và cùng tôi vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất. Chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua những mối tình đầu ngây thơ, những thất bại đầu đời, và cả những giông bão của tuổi trẻ. Tình bạn của chúng tôi sâu sắc và bền chặt đến mức tôi nghĩ rằng không gì có thể chia cắt được.

Ba năm trước, cuộc sống của Mai bỗng chốc rẽ sang một hướng khác, bất ngờ và đầy biến cố. Mai có thai, nhưng điều đáng nói là người đàn ông đó đã có gia đình. Tôi đã cố gắng hỏi, tìm hiểu, nhưng Mai tuyệt nhiên không hé răng nửa lời về danh tính người cha của đứa bé. Cô ấy chỉ nói trong nước mắt rằng đó là một "chuyện ngoài ý muốn", và người đàn ông kia không muốn dính líu gì đến mẹ con cô ấy.

Nghe Mai kể, lòng tôi vừa giận vừa thương đứt ruột. Sao con bé lại có thể ngây thơ đến vậy, tự dưng đâm đầu vào một người đàn ông đã có vợ, trong khi ngoài kia có biết bao chàng trai độc thân, đẹp trai, nhà giàu theo đuổi Mai? Để rồi giờ đây, cô ấy phải một mình bụng mang dạ chửa, rồi trở thành mẹ đơn thân gần ba năm nay. Tôi thương Mai bao nhiêu thì lại càng thương bé Ti, con gái Mai, bấy nhiêu – một cô bé đáng yêu, hồn nhiên mà lại không có được một gia đình trọn vẹn.

Dù cuộc sống Mai có nhiều xáo trộn, tình bạn của chúng tôi vẫn không hề thay đổi. Cuối tuần nào chúng tôi cũng hẹn gặp nhau. Khi thì cà phê tại quán quen, khi thì đi mua sắm ở trung tâm thương mại, lúc lại cùng nhau đi spa làm đẹp. Chúng tôi dành cả ngày để luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, từ công việc, tình yêu, đến những chuyện vụn vặt thường ngày, rồi cùng nhau cười ha hả như những cô gái mới lớn. Những khoảnh khắc đó, tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn khi có Mai bên cạnh.

Tôi đã nghĩ rằng tình bạn này sẽ kéo dài mãi đến hết cuộc đời, cho đến khi một buổi chiều định mệnh, đang ngồi uống nước tại một quán cà phê quen thuộc. Mai vào nhà vệ sinh, để lại tôi và bé Ti ngồi đợi. Ti, với mái tóc búp bê và đôi mắt to tròn, đang say sưa chơi với món đồ chơi mới Mai mua cho. Điện thoại tôi rung lên, là Khang gọi. Anh dặn lát nữa về nhớ ghé siêu thị mua ít đồ làm bữa tối.

Sau cuộc gọi, tôi để điện thoại lại trên bàn, màn hình nền vẫn là bức ảnh cưới của tôi và Khang, chúng tôi cười rạng rỡ dưới ánh nắng hoàng hôn. Bé Ti, đang chơi gần đó, bỗng nhiên ngừng lại, đôi mắt bé tập trung vào màn hình điện thoại. Con bé chỉ vào ảnh chồng tôi, vẻ mặt rạng rỡ, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân vang: "Ba của Ti, ba của Ti nè!"

Nghe tiếng con bé, tôi phì cười, vội vàng đáp lời: "Không phải đâu con, đây là chú Khang mà, ba của Ti đang đi làm xa, còn lâu lắm mới về cơ." Tôi tưởng con bé nhầm lẫn vì những đứa trẻ thường dễ dàng gọi bất cứ người đàn ông nào là "ba" nếu chúng cảm thấy quý mến. Nhưng bé Ti vẫn kiên quyết, đôi mắt to tròn long lanh nhìn tôi, lắc đầu lia lịa: "Không phải! Đây là ba của Ti mà! Ba của Ti nè!"

Lúc đó, tôi bắt đầu thấy có gì đó là lạ. Dù con bé còn nhỏ, nhưng sự quả quyết của nó khiến tôi không khỏi băn khoăn. Tôi thử hỏi thêm, giọng cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể: "Thế Ti có biết tên của ba không?" Lòng tôi dâng lên một dự cảm bất an mơ hồ, nhưng lý trí vẫn cố gắng gạt bỏ, cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên của một đứa trẻ.

Con bé dõng dạc trả lời, giọng nói rành mạch đến bất ngờ đối với một đứa trẻ mới hơn hai tuổi:

"Biết chứ! Ba Ti tên Nguyễn Nhất Khang!" Nghe cái tên ấy, trái tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi cứng đờ lại, không thể nhúc nhích. Nguyễn Nhất Khang... rõ ràng là tên chồng tôi. Không thể nào, sao con bé mới hơn hai tuổi lại có thể biết tên chồng của bạn mẹ nó được? Hai người cũng chưa gặp nhau bao giờ mà?

Tôi chết lặng tại chỗ, gương mặt tái mét. Hàng vạn câu hỏi, hàng vạn suy nghĩ hỗn độn ập đến trong đầu tôi cùng lúc, chúng xoay tròn, va đập vào nhau, tạo thành một cơn bão dữ dội. Môi tôi khô khốc, muốn nói nhưng không thốt nên lời. Tôi cố gắng tìm một lý do, một lời giải thích hợp lý, nhưng mọi giả thuyết đều đổ vỡ tan tành trước sự thật đau lòng đang hiển hiện.

Trong lúc tôi còn đang bàng hoàng, bé Ti hồn nhiên nói thêm, như một nhát dao nữa cứa vào vết thương lòng đang rỉ máu: "Thứ Sáu nào ba cũng đến thăm Ti và mẹ, còn mua đồ đẹp và búp bê cho Ti nữa!" "Thứ Sáu nào ba cũng đến thăm Ti và mẹ"... câu nói ấy vang vọng trong tâm trí tôi, lặp đi lặp lại như một lời nguyền rủa.

Tôi ngẫm lại. Đúng vậy, thứ Sáu nào Khang cũng về muộn. Anh ấy luôn viện cớ là cuối tuần công việc nhiều, phải giải quyết hết thì hai ngày nghỉ mới thảnh thơi ở bên gia đình được. Tôi đã tin anh ấy vô điều kiện, đã thông cảm cho sự bận rộn của anh ấy. Vậy mà, hóa ra những lý do đó chỉ là vỏ bọc cho những cuộc gặp gỡ bí mật với Mai và bé Ti.

Thêm nữa, tôi cũng chợt nhớ ra. Tôi đã rủ Mai và bé Ti qua nhà chơi không biết bao nhiêu lần, nhưng Mai luôn tìm cớ từ chối. Cô ấy nói bé Ti còn nhỏ, hay quấy, sợ làm phiền vợ chồng tôi. Tôi đã nghĩ Mai lo lắng cho tôi, không muốn tôi vất vả, nhưng giờ đây, tất cả đều trở thành những lời dối trá trắng trợn. Mọi mảnh ghép đều khớp vào nhau một cách đau đớn, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh về sự phản bội.

Tôi cảm thấy như mình vừa rơi xuống một vực sâu không đáy. Người đàn ông mà tôi yêu thương, tin tưởng tuyệt đối, người mà tôi đầu ấp tay gối mỗi đêm, hóa ra lại là kẻ bội bạc đã làm tổn thương bạn thân tôi. Và Mai, người bạn thân mà tôi trân trọng hơn cả sinh mệnh, lại lừa dối tôi một cách tàn nhẫn như vậy. Hai người mà tôi yêu thương, trân trọng nhất trên đời này, lại cùng nhau đâm cho tôi một nhát dao chí mạng, đau đớn đến tận xương tủy.

Lúc đó, tôi chỉ muốn bỏ đi thật xa, trốn khỏi cái hiện thực tàn nhẫn này. Tôi muốn chạy trốn khỏi Khang, khỏi Mai, khỏi bé Ti, khỏi tất cả những gì đang khiến tôi đau đớn. Mỗi giây phút ở lại đây, đối mặt với sự thật này, đều là một cực hình không thể chịu đựng nổi. Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp nghẹt, một nỗi uất nghẹn dâng trào đến tận cổ họng, khiến tôi không thể thở được.

Mai bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy vẻ mặt thất thần của tôi, cô ấy hơi giật mình. "An, cậu sao vậy? Mặt cậu xanh mét hết cả." Cô ấy lo lắng hỏi, nhưng giọng nói của cô ấy chỉ khiến tôi thêm ghê tởm. Tôi nhìn Mai, rồi nhìn sang bé Ti đang vô tư cười đùa. Sự hồn nhiên của con bé càng làm tôi đau lòng hơn. Tôi không thể nói ra lời nào, chỉ muốn đứng dậy và bỏ đi ngay lập tức.

"Không, không sao đâu Mai. Tớ... tớ hơi mệt thôi." Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhưng đôi môi tôi run rẩy không kiểm soát. "Tớ... tớ nghĩ mình nên về trước." Tôi vội vàng cầm túi xách lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi không thể ở lại thêm một phút nào nữa, tôi sợ mình sẽ vỡ òa ra ngay tại đây. Mai nhìn tôi đầy nghi hoặc, nhưng không hỏi gì thêm.

Trên đường về nhà, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Từng giọt, từng giọt mặn chát lăn dài trên má, hòa cùng nỗi đau đang gặm nhấm trái tim tôi. Tôi lái xe như một cái xác không hồn, những con phố quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, mờ ảo trong làn nước mắt. Cả thế giới dường như đang sụp đổ dưới chân tôi. Tôi tự hỏi, tại sao? Tại sao họ lại làm vậy với tôi?

Về đến nhà, tôi vứt túi xách xuống ghế sofa, lao thẳng vào phòng ngủ và đóng sầm cửa lại. Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà, dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo. Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau tinh thần. Tôi cảm thấy như một con rối bị giật dây, mọi niềm tin, mọi hy vọng đều bị xé nát thành từng mảnh. Tôi không biết mình nên làm gì, nên tin vào ai nữa.

Suốt đêm đó, tôi nằm thao thức. Hàng trăm kịch bản, hàng ngàn câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu. Tôi có nên chất vấn Khang không? Có nên đối mặt với Mai không? Hay cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Nhưng làm sao tôi có thể tiếp tục cuộc sống này khi biết rằng mình đã bị lừa dối một cách trắng trợn như vậy? Cơn giận dữ dội thiêu đốt tôi, nhưng nó lại bị lấn át bởi nỗi đau tột cùng.

Sáng hôm sau, Khang về nhà. Anh ấy bước vào phòng ngủ, thấy tôi đang nằm co ro trên giường, đôi mắt sưng húp. "Em sao vậy An? Em không khỏe à?" Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay vuốt tóc tôi một cách âu yếm. Động chạm của anh ấy khiến tôi rùng mình. Bàn tay ấm áp đó, giọng nói dịu dàng đó, giờ đây đối với tôi chỉ là sự giả dối đáng ghê tởm.

Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn vào đôi mắt anh ấy. "Anh có chuyện gì muốn nói với em không?" Tôi hỏi, giọng khô khốc, mỗi từ như cứa vào cổ họng. Khang hơi giật mình, vẻ mặt anh ấy thoáng chút bối rối. "Có chuyện gì vậy em? Tự nhiên em hỏi vậy?" Anh ấy cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng cử chỉ của anh ấy.

"Nguyễn Nhất Khang," tôi gọi đầy đủ tên anh ấy, giọng tôi run lên vì giận dữ. "Anh có biết Nguyễn Nhất Khang mà bé Ti gọi là ba, là ai không?" Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, cố gắng giữ cho nước mắt không trào ra. Gương mặt Khang lập tức biến sắc, từ bối rối chuyển sang tái nhợt, rồi cuối cùng là một sự hoảng loạn tột độ. Anh ấy lùi lại, như thể tôi vừa biến thành một con quỷ.

Anh ấy im lặng, không nói được lời nào. Sự im lặng đó như một lời khẳng định cho tất cả những gì tôi vừa nghe được. Nỗi đau trong tôi bỗng chốc bùng nổ thành cơn giận dữ không thể kiểm soát. "Anh nói đi! Anh nói đi chứ! Anh lừa dối tôi bao lâu nay rồi? Anh và Mai... hai người đã làm những gì sau lưng tôi?" Tôi gào lên, nước mắt giàn giụa.

Khang ngồi sụp xuống sàn nhà, gương mặt vùi vào hai bàn tay. Anh ấy khóc. Tiếng nức nở của anh ấy nghe thật thảm hại, nhưng không thể nào xoa dịu được vết thương trong lòng tôi. "Anh xin lỗi, An... Anh xin lỗi em... Anh không cố ý... Anh không muốn..." Anh ấy nói đứt quãng, giọng nghẹn ngào. Lời xin lỗi của anh ấy càng khiến tôi thêm đau đớn và phẫn nộ.

"Không cố ý? Vậy bé Ti là gì? Là kết quả của sự vô ý sao?" Tôi đứng dậy, đi vòng quanh phòng, cảm thấy như mình sắp phát điên. "Anh đã phản bội tôi, còn Mai, cô ấy là bạn thân của tôi! Hai người đã lừa dối tôi một cách tàn nhẫn như vậy! Anh nói đi, tại sao? Tại sao hai người lại làm vậy với tôi?" Tôi quỵ xuống, gào khóc nức nở.

Khang ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. "An, hãy nghe anh giải thích. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Em hãy cho anh một cơ hội để nói rõ." Anh ấy cố gắng nắm lấy tay tôi, nhưng tôi gạt ra. "Tôi không muốn nghe gì cả! Tất cả đều là dối trá! Anh hãy cút đi! Hãy biến khỏi mắt tôi ngay lập tức!" Tôi hét lên, cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình vì đã từng yêu thương anh ấy nhiều đến thế.

Anh ấy vẫn kiên trì. "An, anh biết em đang rất giận, nhưng xin em, hãy nghe anh. Anh không muốn mất em." Khang bắt đầu kể, giọng run rẩy. "Mọi chuyện xảy ra trước khi anh và em quen nhau, An ạ. Mai và anh từng yêu nhau khi còn là sinh viên. Sau đó, vì một vài hiểu lầm, chúng anh chia tay. Rồi anh gặp em, và anh biết em mới chính là định mệnh của mình. Anh đã rất hạnh phúc khi có em."

Tôi ngắt lời anh ấy, "Vậy còn bé Ti?" Khang thở dài, ánh mắt đầy sự hối lỗi và tiếc nuối. "Khoảng bốn năm trước, anh và Mai tình cờ gặp lại nhau trong một buổi họp lớp. Tối đó, chúng anh đã uống quá chén... và mọi chuyện xảy ra. Đó là một sai lầm khủng khiếp, một đêm duy nhất. Sau đó, anh và Mai đều hối hận vô cùng. Cô ấy biết anh đã có em, và không muốn làm tổn thương em. Cô ấy đã giấu anh chuyện có thai. Cho đến khi bé Ti được một tuổi, cô ấy mới liên lạc với anh, nói rằng anh là cha của bé Ti."

"Anh đã sốc nặng, An ạ. Anh không tin. Anh đã yêu cầu xét nghiệm ADN. Và kết quả... bé Ti là con gái anh thật." Giọng Khang nghẹn lại. "Anh biết mình có lỗi với em, có lỗi với Mai, và có lỗi với bé Ti. Anh đã không biết phải làm sao. Anh đã cố gắng chu cấp cho Mai và con bé, nhưng Mai không muốn anh dính líu quá nhiều. Cô ấy chỉ yêu cầu anh thăm con bé mỗi tuần một lần, để con bé biết mặt cha mình. Cô ấy nói không muốn phá hoại hạnh phúc của chúng ta."

"Vậy là anh đã lừa dối tôi suốt ba năm nay? Suốt ba năm nay, anh vẫn gặp gỡ mẹ con cô ấy, trong khi tôi cứ ngây thơ tin tưởng anh?" Tôi cố gắng nén cơn nghẹn, hỏi từng câu một. "Tại sao anh không nói với tôi? Tại sao anh không tin tưởng tôi đủ để chia sẻ sự thật này? Anh biết là tôi luôn sẵn lòng cùng anh đối mặt với mọi chuyện mà!" Nước mắt lại trào ra, lần này không phải vì giận, mà vì nỗi thất vọng cùng cực.

Khang nhìn tôi, đôi mắt anh ấy tràn ngập sự đau đớn. "Anh sợ, An ạ. Anh sợ em sẽ bỏ anh. Anh sợ sẽ mất đi em, người mà anh yêu hơn cả sinh mệnh. Anh đã hèn nhát, anh đã không dám đối mặt với sự thật. Anh biết mình sai rồi. Xin em, hãy tha thứ cho anh. Anh sẽ làm mọi thứ để sửa chữa lỗi lầm này." Anh ấy quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt giàn giụa.

Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi chạy ra khỏi nhà, không mang theo bất cứ thứ gì ngoài chiếc điện thoại và chìa khóa. Tôi bắt một chiếc taxi, nói với tài xế hãy đưa tôi đến bất cứ đâu thật xa, thật yên tĩnh. Tôi cần thời gian để bình tâm lại, để suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. Tôi cần một khoảng lặng để có thể đối mặt với sự thật này.

Tôi đến một homestay nhỏ ven biển, nơi có những cơn sóng vỗ rì rào ngày đêm. Ngồi một mình trên bờ cát, nhìn ra biển cả bao la, tâm hồn tôi như được giải thoát khỏi những gánh nặng. Tôi khóc rất nhiều, khóc cho sự lừa dối, khóc cho niềm tin tan vỡ, và khóc cho những năm tháng hạnh phúc hóa ra lại được xây dựng trên một nền tảng giả dối.

Mấy ngày sau, tôi vẫn không liên lạc với ai. Tôi tắt điện thoại, chỉ muốn sống trong thế giới của riêng mình. Tôi đi bộ dọc bờ biển, hít thở không khí trong lành, để những con sóng cuốn trôi đi nỗi đau trong lòng. Dần dần, tôi bắt đầu bình tâm trở lại. Tôi nhận ra rằng, dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu, tôi vẫn phải đối mặt với nó.

Một buổi chiều, khi đang ngồi trước hiên homestay, tôi quyết định gọi cho Mai. Tim tôi đập thình thịch. Tôi không biết mình nên nói gì, nên đối mặt với cô ấy như thế nào. Nhưng tôi biết mình cần nghe sự thật từ chính Mai, từ người bạn thân mà tôi từng tin tưởng.

Mai nhấc máy ngay lập tức. Giọng cô ấy đầy lo lắng: "An! Cậu đi đâu vậy? Cậu có biết tớ và Khang lo cho cậu lắm không?" Tôi im lặng một lúc, rồi hít một hơi thật sâu. "Mai, cậu có gì muốn nói với tớ không?" Tôi hỏi, giọng tôi vẫn còn run rẩy. Mai im lặng. Có lẽ cô ấy đã hiểu tôi đang muốn nhắc đến chuyện gì.

Sau một lúc im lặng thật lâu, Mai bắt đầu khóc. "An... Tớ xin lỗi... Tớ xin lỗi cậu nhiều lắm..." Cô ấy nghẹn ngào. "Tớ đã định nói với cậu, nhưng tớ không dám. Tớ sợ sẽ phá hoại hạnh phúc của cậu. Tớ biết mình sai rồi, tớ không nên giấu diếm cậu." Mai kể lại câu chuyện từ góc nhìn của cô ấy, những dằn vặt, những nỗi sợ hãi khi phải một mình nuôi con, và cả nỗi lo sợ làm tổn thương tôi.

"Khang là người đầu tiên của tớ, An ạ. Tớ đã từng rất yêu anh ấy. Khi biết mình có thai, tớ đã tuyệt vọng vô cùng. Tớ không muốn anh ấy phải chịu trách nhiệm, vì tớ biết anh ấy đã có cậu. Tớ đã cố gắng giấu anh ấy, giấu cả cậu. Nhưng sau này, khi bé Ti lớn hơn, tớ nhận ra con bé cần một người cha. Tớ không muốn con bé lớn lên mà không biết cha mình là ai."

Mai nói thêm: "Tớ đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn, chỉ cần Khang thỉnh thoảng đến thăm con, và chúng ta vẫn giữ được tình bạn này. Tớ không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ vỡ lở như thế này. Tớ xin lỗi, An. Tớ biết mình đã làm cậu tổn thương rất nhiều. Tớ không xứng đáng làm bạn của cậu." Giọng Mai đầy sự hối hận và tuyệt vọng.

Nghe Mai kể, tôi cảm thấy một phần nào đó nhẹ nhõm. Tôi không biện hộ cho sự dối trá của họ, nhưng ít nhất, tôi cũng hiểu được một phần nào đó lý do đằng sau. Mai đã phải trải qua một mình những khó khăn mà không ai biết. Nỗi đau của cô ấy, sự hy sinh của cô ấy cho bé Ti, khiến tôi không khỏi động lòng trắc ẩn. Dù tức giận, nhưng tôi vẫn không thể hoàn toàn ghét bỏ cô ấy.

Sau cuộc nói chuyện với Mai, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Tôi quyết định quay về nhà, đối mặt với Khang một lần nữa, nhưng với một tâm thế khác. Tôi không còn là một người phụ nữ bị phản bội đau khổ, mà là một người phụ nữ cần tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện để đưa ra quyết định cho tương lai của mình.

Khi tôi về đến nhà, Khang đang ngồi thất thần trong phòng khách. Anh ấy gầy sọp đi trông thấy, đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Thấy tôi, anh ấy lập tức đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sự hy vọng và lo lắng. "An! Em về rồi! Em có sao không? Em đi đâu vậy?" Anh ấy chạy đến ôm chầm lấy tôi, nhưng tôi đẩy nhẹ ra.

"Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc, Khang," tôi nói, giọng tôi đã bình tĩnh hơn. Chúng tôi ngồi xuống ghế sofa, đối diện nhau. Tôi kể cho anh ấy nghe cuộc nói chuyện của tôi với Mai, và tôi muốn nghe lại tất cả từ anh ấy một lần nữa, không giấu giếm, không vòng vo.

Khang kể lại câu chuyện của anh ấy một cách chi tiết hơn, từ những hiểu lầm trong quá khứ với Mai, đến đêm say rượu định mệnh, và cả sự dằn vặt khi biết bé Ti là con gái mình. Anh ấy nói rằng anh ấy đã rất sợ hãi khi phải đối mặt với tôi, sợ tôi sẽ không thể chấp nhận sự thật này. Anh ấy biết mình đã sai khi chọn cách giấu giếm, nhưng đó là vì anh ấy quá sợ mất tôi.

"An, anh biết lỗi của mình không thể tha thứ được. Anh đã làm tổn thương em, làm tổn thương tình bạn của em và Mai. Nhưng xin em, hãy tin rằng anh yêu em thật lòng. Tình yêu anh dành cho em là thật, và anh chưa bao giờ có ý định phản bội em. Bé Ti là con gái anh, nhưng em mới là người phụ nữ mà anh muốn dành cả đời để yêu thương và bảo vệ." Khang nói, ánh mắt anh ấy tràn đầy sự chân thành và hối lỗi.

Tôi nhìn Khang, nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự tuyệt vọng của anh ấy. Tôi biết anh ấy đang nói thật. Tình yêu mà anh ấy dành cho tôi trong suốt năm năm qua không phải là giả dối. Nhưng sự thật về bé Ti, về mối quan hệ của anh ấy với Mai, là một gánh nặng quá lớn. "Anh muốn em phải làm gì đây, Khang?" Tôi hỏi, giọng mệt mỏi. "Em phải đối mặt với Mai như thế nào? Em phải đối mặt với bé Ti như thế nào? Và chúng ta, chúng ta sẽ tiếp tục ra sao?"

"Anh không biết, An. Anh chỉ biết rằng anh không muốn mất em. Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn. Nếu em muốn anh rời đi, anh sẽ đi. Nếu em muốn anh cắt đứt mọi liên lạc với Mai, anh cũng sẽ làm. Chỉ xin em, đừng rời xa anh." Khang nói, giọng anh ấy lạc đi vì xúc động.

Tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi nhớ lại những kỷ niệm đẹp của tôi và Khang, những năm tháng chúng tôi đã cùng nhau xây dựng tổ ấm này. Tôi cũng nhớ lại tình bạn của tôi và Mai, những chia sẻ, những tiếng cười, những lúc tôi cần Mai nhất thì cô ấy luôn ở bên. Tôi không thể phủ nhận rằng tôi vẫn còn yêu Khang rất nhiều. Và tôi cũng không thể hoàn toàn ghét bỏ Mai, cô ấy cũng là một nạn nhân của hoàn cảnh, một người mẹ đơn thân đầy nghị lực.

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, dù cho sự thật có đau đớn đến đâu, tôi vẫn không muốn đánh mất cả hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Khang là chồng tôi, người mà tôi đã thề ước sẽ ở bên trọn đời. Mai là bạn thân của tôi, người đã cùng tôi đi qua bao thăng trầm. Và bé Ti, con bé vô tội, nó cần cả cha và mẹ.

Tôi quyết định cho Khang một cơ hội, và cũng cho chính mình một cơ hội. Nhưng với một điều kiện. "Khang, em sẽ không bỏ anh. Nhưng chúng ta cần phải đối mặt với sự thật này một cách công khai và chân thành. Em muốn chúng ta cùng nhau nói chuyện với Mai, và cùng nhau tìm một hướng đi tốt nhất cho bé Ti."

Khang nhìn tôi, ánh mắt anh ấy tràn ngập sự biết ơn. "Cảm ơn em, An. Anh sẽ làm mọi thứ để em tin tưởng anh một lần nữa. Anh sẽ không bao giờ giấu em bất cứ điều gì nữa."

Ngày hôm sau, chúng tôi hẹn gặp Mai. Cuộc nói chuyện ban đầu rất khó khăn. Tôi vẫn còn giận Mai, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi và đau khổ của cô ấy, tôi cũng không thể nào trách móc thêm được nữa. Chúng tôi ngồi lại, ba người lớn, cùng nhau nói chuyện một cách thẳng thắn về quá khứ, về những sai lầm, và về tương lai.

Mai cũng không ngừng xin lỗi tôi. "An, tớ biết tớ đã làm cậu tổn thương rất nhiều. Tớ không mong cậu tha thứ ngay lập tức, nhưng tớ hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ hiểu cho tớ." Cô ấy nói. Tôi nắm lấy tay Mai, một cử chỉ mà tôi không ngờ mình có thể làm được vào lúc này. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này, Mai. Vì bé Ti."

Từ ngày đó, cuộc sống của chúng tôi bắt đầu thay đổi. Khang không còn về muộn vào thứ Sáu nữa. Thay vào đó, anh ấy dành thời gian đó để đón bé Ti và Mai về nhà chúng tôi chơi. Ban đầu, tôi cảm thấy rất khó xử. Việc nhìn Khang chơi đùa với bé Ti, nhìn Mai ở trong nhà mình, vẫn còn là một vết sẹo lớn trong lòng tôi. Nhưng dần dần, tôi học cách chấp nhận.

Chúng tôi thành lập một "gia đình lớn" đặc biệt. Khang vẫn là chồng tôi, và anh ấy cố gắng bù đắp cho tôi bằng mọi cách có thể. Anh ấy dành nhiều thời gian hơn cho tôi, lắng nghe tôi nhiều hơn, và luôn thể hiện tình yêu của mình một cách công khai. Tôi cũng học cách tha thứ cho anh ấy, không phải là quên đi, mà là chấp nhận rằng con người ai cũng có thể mắc sai lầm, và quan trọng là họ biết sửa chữa.

Mai vẫn là bạn thân của tôi, nhưng mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi. Chúng tôi không còn những buổi cà phê luyên thuyên vô tư như trước. Thay vào đó, chúng tôi chia sẻ với nhau những lo lắng về bé Ti, về việc làm sao để con bé có một tuổi thơ trọn vẹn. Chúng tôi cùng nhau đưa bé Ti đi chơi công viên, đi sở thú, mua sắm đồ chơi cho con bé. Dần dần, tôi cảm thấy một sự gắn kết mới mẻ và sâu sắc hơn với Mai, một sự gắn kết được xây dựng trên sự thấu hiểu và tha thứ.

Bé Ti thì vô cùng hạnh phúc. Con bé có cả ba Khang và mẹ Mai, và cả "mẹ An" nữa. Con bé hồn nhiên, đáng yêu, mang lại niềm vui cho cả ba người lớn chúng tôi. Tôi không còn cảm thấy oán giận bé Ti nữa, thay vào đó là tình yêu thương vô điều kiện. Bé Ti là một phần của gia đình chúng tôi, dù cho cách con bé xuất hiện trong cuộc đời tôi không hề bình thường.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn có những khoảnh khắc yếu lòng, những ký ức về sự phản bội vẫn ám ảnh. Nhưng mỗi khi như vậy, tôi lại nhìn vào Khang, vào Mai, và vào bé Ti. Tôi nhìn thấy sự hối lỗi trong mắt Khang, sự kiên cường và yêu thương con của Mai, và sự hồn nhiên, trong sáng của bé Ti. Những điều đó giúp tôi vượt qua. Tôi biết rằng, tha thứ không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh.

Một năm sau, chúng tôi đón nhận một tin vui bất ngờ. Tôi có thai. Đó là một điều mà chúng tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng lại đến vào đúng thời điểm chúng tôi cần nó nhất. Khang hạnh phúc đến phát khóc. Mai cũng vui mừng khôn xiết, cô ấy ôm chầm lấy tôi, đôi mắt ngấn lệ. Bé Ti thì nhảy cẫng lên sung sướng khi biết mình sắp có em.

Cuộc sống của chúng tôi không còn là bức tranh hoàn hảo như trước, nhưng nó lại là một bức tranh đầy màu sắc, đầy cảm xúc và chân thật hơn rất nhiều. Chúng tôi đã học được cách yêu thương, tha thứ, và đối mặt với những khó khăn cùng nhau. Gia đình chúng tôi giờ đây có thêm một thành viên mới, và một tình yêu thương lớn hơn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chúng tôi đã cùng nhau xây dựng lại một hạnh phúc mới, một hạnh phúc có thể không trọn vẹn theo nghĩa truyền thống, nhưng lại chân thành và bền chặt hơn bao giờ hết.

Bài viết khác

Tỷ phú phát hiện vợ cũ có cặp song sinh giống hệt mình, đi/ều tr/a xong anh s/ốc ng/ất... Trần Hạo là một tỷ phú kín tiếng trong giới tài chính. Ở tuổi 38, anh nắm giữ khối tài sản khổng lồ và được mệnh danh là “bàn tay vàng” trong đầu tư. Ít ai biết, sau vẻ ngoài lạnh lùng thành đạt đó, anh từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ với Lệ Quyên – mối tình đầu và cũng là người phụ nữ duy nhất anh yêu sâu đậm. Ba năm trước, họ l/y h/ôn sau một trận c/ãi vã dữ dội. Lệ Quyên âm thầm dọn đi ngay trong đêm, không để lại lời nhắn. Ngày ra tòa, cô chỉ cúi đầu ký giấy, không đòi một đồng trợ cấp. Trần Hạo từng nghĩ, cô rời đi vì chán ghét tính cách độc đoán của anh. Anh không ngờ, trong trái tim mình, hình bóng ấy vẫn hằn sâu đến mức không ai thay thế được. Một buổi chiều, khi đang dùng cà phê ở tầng cao văn phòng, Trần Hạo nhìn xuống đường qua lớp kính trong suốt. Anh bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Là Lệ Quyên. Cô mặc váy trắng đơn giản, tóc xõa ngang vai, nhưng không đi một mình. Bên cạnh cô là hai bé trai chừng ba tuổi, mặc áo sơ mi xanh giống hệt nhau, tay nắm tay lon ton chạy. Tim anh khựng lại khi thấy gương mặt chúng. Đôi mắt đen sâu, sống mũi thẳng, khuôn miệng cương nghị – tất cả… đều giống anh như đúc. Cả hai đứa, giống anh đến mức rợn người. Ngay đêm đó, Trần Hạo cho người điề/u tr/a. Kết quả gửi về chỉ vài dòng ngắn ngủi....................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇 Ẩn bớt

Lấy vợ 2 để có người chăm sóc bố con tôi, thấy cô ấy chăm con tôi như con ru;/ộ.;t, tôi yên tâm lắm. Cho đến một hôm về sớm tình cơ thấy cảnh...Tôi tên là Hưng, 39 tuổi, là một kỹ sư cầu đường. Vợ tôi – Lan – mất cách đây 3 năm trong một vụ tai nạn giao thông, để lại tôi và thằng bé Duy lúc đó mới chỉ 4 tuổi. Từ ngày ấy, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, cố gắng xoay xở mọi thứ. Nhưng đàn ông mà, dù có nỗ lực bao nhiêu cũng chẳng thể mềm mỏng, tinh tế như một người mẹ thật sự. Duy càng lớn, càng ít nói, nó hay ngồi hàng giờ nhìn ảnh mẹ. Tôi từng đưa con đến gặp chuyên gia tâm lý, họ nói thằng bé thiếu sự chăm sóc cảm xúc, thiếu bàn tay dịu dàng của một người phụ nữ. Bạn bè, họ hàng xung quanh bắt đầu khuyên tôi nên đi bước nữa. Ban đầu tôi gạt phắt đi, vì nghĩ chẳng ai có thể thay thế Lan, cũng chẳng ai có thể yêu thương con tôi như con ruột. Nhưng rồi tôi gặp My – một giáo viên mầm non, 33 tuổi, chưa từng lập gia đình. Cô ấy không xinh rực rỡ, nhưng có ánh mắt hiền lành, giọng nói dịu dàng. Điều làm tôi chú ý là cách cô ấy chơi với trẻ con – chân thành, kiên nhẫn, và ấm áp. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung. Lúc đầu, tôi dè dặt, không dám tiến xa vì vẫn còn sợ quá khứ. Nhưng My chủ động hơn tôi nghĩ. Cô ấy từng bảo: “Anh không cần yêu em thật sâu, chỉ cần tin em thương con anh thật lòng.” Câu nói ấy khiến tôi chững lại. Sau 6 tháng quen nhau, tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Đơn giản, tôi cần một người phụ nữ trong nhà, và Duy cần một người mẹ – hoặc ít nhất là một người giống mẹ. Lúc đầu, mọi thứ khá tốt đẹp. My không ngại việc nhà, không than phiền khi tôi bận rộn công trình. Cô ấy thường xuyên nấu ăn, chăm sóc Duy như mẹ ruột. Duy cũng dần cởi mở hơn, chịu gọi cô là “mẹ My”, chịu ngồi học cùng, chơi cùng. Tôi thấy yên lòng. Từng nghĩ, có lẽ ông trời không lấy đi của ai tất cả. Một buổi tối tháng 11, khi công trình ở Phan Thiết bị dừng vì mưa, tôi bất ngờ được nghỉ sớm 2 ngày. Tôi quyết định không gọi báo trước, muốn tạo bất ngờ. Lúc đó khoảng 6h30 tối, trời mưa phùn, tôi về đến đầu ngõ, mua cho Duy chiếc ô tô đồ chơi mà thằng bé ao ước từ lâu. Căn nhà tối om. Tôi nghĩ chắc hai mẹ con đang ngủ hoặc đi đâu chưa về. Nhưng khi tôi vừa tra chìa khóa vào cửa, tôi nghe tiếng động nhỏ phát ra từ phòng ngủ của tôi – phòng mà dạo gần đây My hay lui tới nhiều hơn để dọn dẹp, theo lời cô ấy nói. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, định hù cô ấy một trận cho vui. Nhưng rồi tôi khựng lại. Tiếng cười khe khẽ vang lên từ bên trong. Giọng một người đàn ông lạ, pha chút đùa cợt, nói: “Em đúng là c;ao t;ay thật. Ông chồng ngốc ấy có vẻ tin em lắm nhỉ…” Rồi giọng của My – thấp và mềm như sương nhưng lại r;;í;t lên lạnh lẽo: “Tin chứ, anh ta chỉ cần em chăm con anh ta ngoan là yên tâm. Đàn ông g;óa v;ợ đơn giản lắm…” Tôi chết lặng... Xem thêm trong bình luân 👇👇👇 Ẩn bớt