Mẹ vợ và con rể bỏ nhà đi, cầm theo hết tiền tiết kiệm chỉ để lại 1 mảnh giấy với 1 lời nhắn ngắn gọn trong két sắt... Cưới xong, vì 2 vợ chồng còn t:.rẻ chưa có kinh tế nên chồng tôi đồng ý về ở rể để nương nhờ nhà vợ. Chồng hợp tính mẹ tôi lắm nên cuộc sống hàng ngày đều trôi qua trong vui vẻ, không hề có x:.ích m:.ích chàng rể- mẹ vợ gì như người ta vẫn hay lo lắng. Mẹ tôi thì tuy chỉ ở nhà nội trợ nhưng do bố kiếm được t:.iền nên mẹ trông lúc nào cũng trẻ trung xinh đẹp, đi ra đường nhiều người còn nhầm 2 mẹ con chúng tôi là 2 chị em. Bố bận, thấy mẹ ở nhà buồn nên vợ chồng tôi đi đâu chơi cũng rủ mẹ theo, 3 người đi cùng nhau. Mấy hôm nay không biết có chuyện gì mà tôi hay thấy chồng và mẹ thì thầm với nhau suốt, nhưng tôi hỏi thì lại không ai nói. Đến sáng nay thức dậy, tôi không thấy chồng đâu. Sang phòng mẹ cũng không thấy ai. Xuống nhà thì thấy két sắt mở toang, tiền và vàng trong đó đã b:.iến m:.ất, chỉ còn 1 tờ giấy nhắn, có nét chữ của chồng tôi với nội dung.... Đọc toàn bộ câu chuyện dưới bình luận👇👇

 


Mẹ vợ và con rể bỏ nhà đi, cầm theo hết tiền tiết kiệm chỉ để lại 1 mảnh giấy với 1 lời nhắn ngắn gọn trong két sắt…

Mẹ vợ và con rể bỏ nhà đi, cầm theo hết tiền tiết kiệm chỉ để lại 1 mảnh giấy với 1 lời nhắn ngắn gọn trong két sắt…

Cưới xong, vì 2 vợ chồng còn t:.rẻ chưa có kinh tế nên chồng tôi đồng ý về ở rể để nương nhờ nhà vợ. Chồng hợp tính mẹ tôi lắm nên cuộc sống hàng ngày đều trôi qua trong vui vẻ, không hề có x:.ích m:.ích chàng rể- mẹ vợ gì như người ta vẫn hay lo lắng.

Mẹ tôi thì tuy chỉ ở nhà nội trợ nhưng do bố kiếm được t:.iền nên mẹ trông lúc nào cũng trẻ trung xinh đẹp, đi ra đường nhiều người còn nhầm 2 mẹ con chúng tôi là 2 chị em. Bố bận, thấy mẹ ở nhà buồn nên vợ chồng tôi đi đâu chơi cũng rủ mẹ theo, 3 người đi cùng nhau.

Mấy hôm nay không biết có chuyện gì mà tôi hay thấy chồng và mẹ thì thầm với nhau suốt, nhưng tôi hỏi thì lại không ai nói. Đến sáng nay thức dậy, tôi không thấy chồng đâu. Sang phòng mẹ cũng không thấy ai. Xuống nhà thì thấy két sắt mở toang, tiền và vàng trong đó đã b:.iến m:.ất, chỉ còn 1 tờ giấy nhắn, có nét chữ của chồng tôi với nội dung….

Tay tôi run run cầm tờ giấy ra khỏi két sắt. Trên đó, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ nguệch ngoạc, nhưng như một nhát dao đâm thẳng vào tim:

“Đừng tìm chúng tôi. Coi như duyên phận đến đây là hết.”

Nét chữ đúng là của chồng tôi – không thể lẫn vào đâu được. Cả người tôi bủn rủn, đầu óc quay cuồng, muốn ngã quỵ ngay tại chỗ. Tôi không dám tin vào mắt mình. Mẹ – người đã sinh ra tôi, chồng – người tôi đã trao cả thanh xuân, giờ lại bỏ đi cùng nhau, cầm theo toàn bộ tài sản, để lại tôi một mình trơ trọi với nỗi nhục ê chề này.

Sản phẩm chăm sóc sức khỏe

Trong đầu tôi lóe lên hàng loạt hình ảnh: những lần họ thì thầm, những ánh mắt trao nhau đầy ẩn ý mà tôi đã từng cố tình lờ đi. Hóa ra, không phải tôi đa nghi, tất cả đều là sự thật.

Điện thoại tôi rung lên – số lạ nhắn tới:
“Đừng trách chúng tôi. Chúng tôi cũng chỉ muốn sống thật với lòng mình.”

Mắt tôi tối sầm, tim như vỡ vụn. Vậy ra, tất cả những gì tôi từng tin tưởng chỉ là một vở kịch?

Bài viết khác

Tỷ phú phát hiện vợ cũ có cặp song sinh giống hệt mình, đi/ều tr/a xong anh s/ốc ng/ất... Trần Hạo là một tỷ phú kín tiếng trong giới tài chính. Ở tuổi 38, anh nắm giữ khối tài sản khổng lồ và được mệnh danh là “bàn tay vàng” trong đầu tư. Ít ai biết, sau vẻ ngoài lạnh lùng thành đạt đó, anh từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ với Lệ Quyên – mối tình đầu và cũng là người phụ nữ duy nhất anh yêu sâu đậm. Ba năm trước, họ l/y h/ôn sau một trận c/ãi vã dữ dội. Lệ Quyên âm thầm dọn đi ngay trong đêm, không để lại lời nhắn. Ngày ra tòa, cô chỉ cúi đầu ký giấy, không đòi một đồng trợ cấp. Trần Hạo từng nghĩ, cô rời đi vì chán ghét tính cách độc đoán của anh. Anh không ngờ, trong trái tim mình, hình bóng ấy vẫn hằn sâu đến mức không ai thay thế được. Một buổi chiều, khi đang dùng cà phê ở tầng cao văn phòng, Trần Hạo nhìn xuống đường qua lớp kính trong suốt. Anh bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Là Lệ Quyên. Cô mặc váy trắng đơn giản, tóc xõa ngang vai, nhưng không đi một mình. Bên cạnh cô là hai bé trai chừng ba tuổi, mặc áo sơ mi xanh giống hệt nhau, tay nắm tay lon ton chạy. Tim anh khựng lại khi thấy gương mặt chúng. Đôi mắt đen sâu, sống mũi thẳng, khuôn miệng cương nghị – tất cả… đều giống anh như đúc. Cả hai đứa, giống anh đến mức rợn người. Ngay đêm đó, Trần Hạo cho người điề/u tr/a. Kết quả gửi về chỉ vài dòng ngắn ngủi....................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇 Ẩn bớt

Lấy vợ 2 để có người chăm sóc bố con tôi, thấy cô ấy chăm con tôi như con ru;/ộ.;t, tôi yên tâm lắm. Cho đến một hôm về sớm tình cơ thấy cảnh...Tôi tên là Hưng, 39 tuổi, là một kỹ sư cầu đường. Vợ tôi – Lan – mất cách đây 3 năm trong một vụ tai nạn giao thông, để lại tôi và thằng bé Duy lúc đó mới chỉ 4 tuổi. Từ ngày ấy, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, cố gắng xoay xở mọi thứ. Nhưng đàn ông mà, dù có nỗ lực bao nhiêu cũng chẳng thể mềm mỏng, tinh tế như một người mẹ thật sự. Duy càng lớn, càng ít nói, nó hay ngồi hàng giờ nhìn ảnh mẹ. Tôi từng đưa con đến gặp chuyên gia tâm lý, họ nói thằng bé thiếu sự chăm sóc cảm xúc, thiếu bàn tay dịu dàng của một người phụ nữ. Bạn bè, họ hàng xung quanh bắt đầu khuyên tôi nên đi bước nữa. Ban đầu tôi gạt phắt đi, vì nghĩ chẳng ai có thể thay thế Lan, cũng chẳng ai có thể yêu thương con tôi như con ruột. Nhưng rồi tôi gặp My – một giáo viên mầm non, 33 tuổi, chưa từng lập gia đình. Cô ấy không xinh rực rỡ, nhưng có ánh mắt hiền lành, giọng nói dịu dàng. Điều làm tôi chú ý là cách cô ấy chơi với trẻ con – chân thành, kiên nhẫn, và ấm áp. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung. Lúc đầu, tôi dè dặt, không dám tiến xa vì vẫn còn sợ quá khứ. Nhưng My chủ động hơn tôi nghĩ. Cô ấy từng bảo: “Anh không cần yêu em thật sâu, chỉ cần tin em thương con anh thật lòng.” Câu nói ấy khiến tôi chững lại. Sau 6 tháng quen nhau, tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Đơn giản, tôi cần một người phụ nữ trong nhà, và Duy cần một người mẹ – hoặc ít nhất là một người giống mẹ. Lúc đầu, mọi thứ khá tốt đẹp. My không ngại việc nhà, không than phiền khi tôi bận rộn công trình. Cô ấy thường xuyên nấu ăn, chăm sóc Duy như mẹ ruột. Duy cũng dần cởi mở hơn, chịu gọi cô là “mẹ My”, chịu ngồi học cùng, chơi cùng. Tôi thấy yên lòng. Từng nghĩ, có lẽ ông trời không lấy đi của ai tất cả. Một buổi tối tháng 11, khi công trình ở Phan Thiết bị dừng vì mưa, tôi bất ngờ được nghỉ sớm 2 ngày. Tôi quyết định không gọi báo trước, muốn tạo bất ngờ. Lúc đó khoảng 6h30 tối, trời mưa phùn, tôi về đến đầu ngõ, mua cho Duy chiếc ô tô đồ chơi mà thằng bé ao ước từ lâu. Căn nhà tối om. Tôi nghĩ chắc hai mẹ con đang ngủ hoặc đi đâu chưa về. Nhưng khi tôi vừa tra chìa khóa vào cửa, tôi nghe tiếng động nhỏ phát ra từ phòng ngủ của tôi – phòng mà dạo gần đây My hay lui tới nhiều hơn để dọn dẹp, theo lời cô ấy nói. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, định hù cô ấy một trận cho vui. Nhưng rồi tôi khựng lại. Tiếng cười khe khẽ vang lên từ bên trong. Giọng một người đàn ông lạ, pha chút đùa cợt, nói: “Em đúng là c;ao t;ay thật. Ông chồng ngốc ấy có vẻ tin em lắm nhỉ…” Rồi giọng của My – thấp và mềm như sương nhưng lại r;;í;t lên lạnh lẽo: “Tin chứ, anh ta chỉ cần em chăm con anh ta ngoan là yên tâm. Đàn ông g;óa v;ợ đơn giản lắm…” Tôi chết lặng... Xem thêm trong bình luân 👇👇👇 Ẩn bớt