Chồng kiếm 150 triệu/tháng nhưng chỉ đưa vợ 15 triệu lo sinh hoạt gia đình, cô nói một câu khiến anh xấu hổ Tôi và Hùng lấy nhau gần mười năm, một chặng đường dài đủ để chúng tôi cùng nhau vun đắp một tổ ấm với hai đứa con kháu khỉnh, một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ. Trong mắt bạn bè và những người xung quanh, tôi là người phụ nữ có số hưởng. Cuộc sống của chúng tôi dường như là hình mẫu lý tưởng mà ai cũng khao khát: chồng tôi, Hùng, là một kỹ sư trưởng cho một công ty nước ngoài danh tiếng, tài giỏi và thăng tiến nhanh chóng. Anh mang về mỗi tháng mức lương sau thuế lên đến 150 triệu đồng, một con số mà có lẽ nhiều người cả năm cũng không dành dụm được. Chúng tôi sống trong một căn chung cư cao cấp ở khu đô thị sầm uất, với tầm nhìn bao quát cả thành phố. Hai đứa trẻ của chúng tôi được học ở trường quốc tế với chương trình học tiên tiến, được hưởng nền giáo dục tốt nhất mà chúng tôi có thể mang lại. Cuối tuần, gia đình tôi thỉnh thoảng lại đổi gió bằng những chuyến đi nghỉ dưỡng sang chảnh tại những resort đẳng cấp hay những chuyến du lịch nước ngoài, check-in ở những địa điểm nổi tiếng. Ai nhìn vào cũng xuýt xoa, ngưỡng mộ, và luôn miệng bảo tôi thật may mắn, thật có phúc khi có một cuộc sống như vậy. Nhưng có một sự thật nằm sâu kín sau cánh cửa căn hộ sang trọng của chúng tôi mà chỉ mình tôi biết, một góc khuất mà tôi đã cố gắng che giấu suốt nhiều năm. Mỗi đầu tháng, Hùng chuyển khoản cho tôi đúng 15 triệu đồng. Con số này, trong suốt ba năm nay, chưa bao giờ thay đổi, bất chấp việc lương của anh đã tăng lên đáng kể qua từng năm, bất chấp vật giá leo thang và nhu cầu chi tiêu của gia đình ngày một lớn hơn. Mười lăm triệu, một con số cố định, cứng nhắc, không một lời giải thích hay thảo luận. Với vỏn vẹn 15 triệu đó, tôi phải xoay xở tất cả các khoản chi tiêu hàng ngày của cả gia đình bốn người: tiền ăn uống ba bữa, tiền điện nước, mạng internet, phí dịch vụ chung cư. Ngoài ra còn có tiền xăng xe mỗi ngày để tôi đưa đón con đi học, rồi tiền học thêm các môn năng khiếu của hai đứa như đàn piano, vẽ, và bơi lội. Chưa kể đến những khoản không tên như hiếu hỉ, thăm hỏi hai bên gia đình, quà cáp sinh nhật, lễ tết, hay những lúc con cái ốm đau đột xuất cần đến tiền thu:ố:c men, thăm khám. Tôi đã từng là một kế toán viên có năng lực, với công việc ổn định và mức lương khá. Ngày đó, chúng tôi cùng nhau khởi đầu từ con số không, cùng nhau tiết kiệm từng đồng để xây dựng nên cơ ngơi này. Khi công việc của Hùng ngày một tốt hơn, anh nói rằng anh muốn tôi ở nhà để toàn tâm toàn ý chăm lo cho con cái, làm một hậu phương vững chắc để anh yên tâm phát triển sự nghiệp. Tôi đã đồng ý, không chút đắn đo, vì tôi yêu anh và tin rằng sự hy sinh nhỏ bé của mình sẽ góp phần vun đắp cho tổ ấm này thêm hạnh phúc và bền vững. Những ngày đầu, khi bọn trẻ còn nhỏ, 15 triệu có thể gọi là tạm ổn, dù vẫn phải chi tiêu khá dè sẻn. Nhưng khi bọn trẻ lớn hơn, nhu cầu sinh hoạt, học tập, vui chơi giải trí của chúng cũng tăng lên đáng kể. Đặc biệt là khi vật giá leo thang từng ngày, con số 15 triệu đó bắt đầu trở thành một gánh nặng, một chiếc thòng lọng vô hình si:ết chặt lấy tôi, khiến tôi cảm thấy ngạt thở. Tôi xoay xở đủ cách, đi siêu thị phải cầm theo máy tính để cộng nhẩm từng món đồ, mua một mớ rau cũng phải đắn đo xem có thật sự cần thiết hay không. Tôi còn nhớ như in có lần con gái tôi, bé Mai, ước ao một bộ váy công chúa mới nhân dịp sinh nhật bạn. Con bé đã nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh đầy hy vọng, nhưng tôi chỉ có thể khất lần, hứa hẹn một cách vô định rằng "để dịp khác con nhé, đồ con vẫn còn đẹp mà". Hay có lần, thằng Bi, con trai lớn của tôi, muốn đổi chiếc xe đạp cũ đã han gỉ, nhưng tôi đành im lặng, giả vờ không nghe thấy lời đề nghị của con. Mỗi lần như vậy, lòng tôi lại quặn thắt, một cảm giác tội lỗi và bất lực cứ gặm nhấm tâm can. Tôi không dám mua cho mình một thỏi son mới, chiếc áo tôi mặc đi cà phê với bạn bè đã sờn vai từ bao giờ, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ gìn cho nó trông tươm tất nhất có thể. Tôi cảm thấy mình giống một người quản gia đang cố gắng hoàn thành công việc được giao với một ngân sách eo hẹp, chứ không phải một người vợ đang cùng chồng xây dựng gia đình, cùng nhau chia sẻ gánh nặng tài chính và trách nhiệm. Mỗi lần nhìn mình trong gương, tôi lại thấy một người phụ nữ tiều tụy, khác xa với hình ảnh "người có số hưởng" mà mọi người vẫn gán cho tôi. Trong khi đó, Hùng không bao giờ phải nghĩ về những chuyện vụn vặt đó. Anh sống trong một thế giới khác, nơi tiền bạc dường như không phải là vấn đề. Anh mua một chiếc đồng hồ mới giá vài chục triệu chỉ vì "thích", vì nó hợp với bộ vest công sở của anh. Anh sẵn sàng chi đãi bạn bè, đối tác một bữa nhậu sang trọng ở nhà hàng đắt tiền mà không cần nhìn giá. Anh nói đó là "quan hệ", là "bộ mặt" của anh khi ra ngoài xã hội. Tôi hiểu, nhưng không thể không chạnh lòng. Tiền trong tài khoản anh là những con số nhảy múa, tăng lên mỗi ngày, còn tiền trong tay tôi là những tờ bạc được đếm đi đếm lại đến nhàu nát, rồi nhanh chóng vơi đi. Mỗi khi tôi cố gắng đề cập đến chuyện chi tiêu, Hùng thường gạt đi bằng những lý lẽ quen thuộc. "Em cứ lo mấy chuyện nhỏ nhặt làm gì. Anh lo chuyện lớn, lo đầu tư, để tiền sinh lời cho tương lai con cái. Mấy khoản lặt vặt em cứ cân đối là được." Anh nói những lời đó một cách vô tư, không hề nhận ra gánh nặng mà anh đang đặt lên vai tôi. Anh tin rằng mình đã hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, một người cha khi mang về một khoản tiền lớn. Nhưng anh không nhìn thấy những giọt mồ hôi, những đêm trằn trọc của tôi để cân đối chi tiêu, để đảm bảo con cái không thua kém bạn bè, để giữ cho căn nhà luôn sạch sẽ, ngăn nắp. Đỉnh điểm là tối hôm qua. ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

 

Chồng kiếm 150 triệu/tháng nhưng chỉ đưa vợ 15 triệu lo sinh hoạt gia đình, cô nói một câu khiến anh xấu hổ


Tôi và Hùng lấy nhau gần mười năm, một chặng đường dài đủ để chúng tôi cùng nhau vun đắp một tổ ấm với hai đứa con kháu khỉnh, một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ. Trong mắt bạn bè và những người xung quanh, tôi là người phụ nữ có số hưởng. Cuộc sống của chúng tôi dường như là hình mẫu lý tưởng mà ai cũng khao khát: chồng tôi, Hùng, là một kỹ sư trưởng cho một công ty nước ngoài danh tiếng, tài giỏi và thăng tiến nhanh chóng. Anh mang về mỗi tháng mức lương sau thuế lên đến 150 triệu đồng, một con số mà có lẽ nhiều người cả năm cũng không dành dụm được.

Chúng tôi sống trong một căn chung cư cao cấp ở khu đô thị sầm uất, với tầm nhìn bao quát cả thành phố. Hai đứa trẻ của chúng tôi được học ở trường quốc tế với chương trình học tiên tiến, được hưởng nền giáo dục tốt nhất mà chúng tôi có thể mang lại. Cuối tuần, gia đình tôi thỉnh thoảng lại đổi gió bằng những chuyến đi nghỉ dưỡng sang chảnh tại những resort đẳng cấp hay những chuyến du lịch nước ngoài, check-in ở những địa điểm nổi tiếng. Ai nhìn vào cũng xuýt xoa, ngưỡng mộ, và luôn miệng bảo tôi thật may mắn, thật có phúc khi có một cuộc sống như vậy.

Nhưng có một sự thật nằm sâu kín sau cánh cửa căn hộ sang trọng của chúng tôi mà chỉ mình tôi biết, một góc khuất mà tôi đã cố gắng che giấu suốt nhiều năm. Mỗi đầu tháng, Hùng chuyển khoản cho tôi đúng 15 triệu đồng. Con số này, trong suốt ba năm nay, chưa bao giờ thay đổi, bất chấp việc lương của anh đã tăng lên đáng kể qua từng năm, bất chấp vật giá leo thang và nhu cầu chi tiêu của gia đình ngày một lớn hơn. Mười lăm triệu, một con số cố định, cứng nhắc, không một lời giải thích hay thảo luận.

Với vỏn vẹn 15 triệu đó, tôi phải xoay xở tất cả các khoản chi tiêu hàng ngày của cả gia đình bốn người: tiền ăn uống ba bữa, tiền điện nước, mạng internet, phí dịch vụ chung cư. Ngoài ra còn có tiền xăng xe mỗi ngày để tôi đưa đón con đi học, rồi tiền học thêm các môn năng khiếu của hai đứa như đàn piano, vẽ, và bơi lội. Chưa kể đến những khoản không tên như hiếu hỉ, thăm hỏi hai bên gia đình, quà cáp sinh nhật, lễ tết, hay những lúc con cái ốm đau đột xuất cần đến tiền thuốc men, thăm khám.


Tôi đã từng là một kế toán viên có năng lực, với công việc ổn định và mức lương khá. Ngày đó, chúng tôi cùng nhau khởi đầu từ con số không, cùng nhau tiết kiệm từng đồng để xây dựng nên cơ ngơi này. Khi công việc của Hùng ngày một tốt hơn, anh nói rằng anh muốn tôi ở nhà để toàn tâm toàn ý chăm lo cho con cái, làm một hậu phương vững chắc để anh yên tâm phát triển sự nghiệp. Tôi đã đồng ý, không chút đắn đo, vì tôi yêu anh và tin rằng sự hy sinh nhỏ bé của mình sẽ góp phần vun đắp cho tổ ấm này thêm hạnh phúc và bền vững.

Những ngày đầu, khi bọn trẻ còn nhỏ, 15 triệu có thể gọi là tạm ổn, dù vẫn phải chi tiêu khá dè sẻn. Nhưng khi bọn trẻ lớn hơn, nhu cầu sinh hoạt, học tập, vui chơi giải trí của chúng cũng tăng lên đáng kể. Đặc biệt là khi vật giá leo thang từng ngày, con số 15 triệu đó bắt đầu trở thành một gánh nặng, một chiếc thòng lọng vô hình siết chặt lấy tôi, khiến tôi cảm thấy ngạt thở. Tôi xoay xở đủ cách, đi siêu thị phải cầm theo máy tính để cộng nhẩm từng món đồ, mua một mớ rau cũng phải đắn đo xem có thật sự cần thiết hay không.

Tôi còn nhớ như in có lần con gái tôi, bé Mai, ước ao một bộ váy công chúa mới nhân dịp sinh nhật bạn. Con bé đã nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh đầy hy vọng, nhưng tôi chỉ có thể khất lần, hứa hẹn một cách vô định rằng "để dịp khác con nhé, đồ con vẫn còn đẹp mà". Hay có lần, thằng Bi, con trai lớn của tôi, muốn đổi chiếc xe đạp cũ đã han gỉ, nhưng tôi đành im lặng, giả vờ không nghe thấy lời đề nghị của con. Mỗi lần như vậy, lòng tôi lại quặn thắt, một cảm giác tội lỗi và bất lực cứ gặm nhấm tâm can.

Tôi không dám mua cho mình một thỏi son mới, chiếc áo tôi mặc đi cà phê với bạn bè đã sờn vai từ bao giờ, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ gìn cho nó trông tươm tất nhất có thể. Tôi cảm thấy mình giống một người quản gia đang cố gắng hoàn thành công việc được giao với một ngân sách eo hẹp, chứ không phải một người vợ đang cùng chồng xây dựng gia đình, cùng nhau chia sẻ gánh nặng tài chính và trách nhiệm. Mỗi lần nhìn mình trong gương, tôi lại thấy một người phụ nữ tiều tụy, khác xa với hình ảnh "người có số hưởng" mà mọi người vẫn gán cho tôi.

Trong khi đó, Hùng không bao giờ phải nghĩ về những chuyện vụn vặt đó. Anh sống trong một thế giới khác, nơi tiền bạc dường như không phải là vấn đề. Anh mua một chiếc đồng hồ mới giá vài chục triệu chỉ vì "thích", vì nó hợp với bộ vest công sở của anh. Anh sẵn sàng chi đãi bạn bè, đối tác một bữa nhậu sang trọng ở nhà hàng đắt tiền mà không cần nhìn giá. Anh nói đó là "quan hệ", là "bộ mặt" của anh khi ra ngoài xã hội. Tôi hiểu, nhưng không thể không chạnh lòng. Tiền trong tài khoản anh là những con số nhảy múa, tăng lên mỗi ngày, còn tiền trong tay tôi là những tờ bạc được đếm đi đếm lại đến nhàu nát, rồi nhanh chóng vơi đi.

Mỗi khi tôi cố gắng đề cập đến chuyện chi tiêu, Hùng thường gạt đi bằng những lý lẽ quen thuộc. "Em cứ lo mấy chuyện nhỏ nhặt làm gì. Anh lo chuyện lớn, lo đầu tư, để tiền sinh lời cho tương lai con cái. Mấy khoản lặt vặt em cứ cân đối là được." Anh nói những lời đó một cách vô tư, không hề nhận ra gánh nặng mà anh đang đặt lên vai tôi. Anh tin rằng mình đã hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, một người cha khi mang về một khoản tiền lớn. Nhưng anh không nhìn thấy những giọt mồ hôi, những đêm trằn trọc của tôi để cân đối chi tiêu, để đảm bảo con cái không thua kém bạn bè, để giữ cho căn nhà luôn sạch sẽ, ngăn nắp.

Sau khi chi một khoản kha khá để mừng thọ bà nội – một khoản chi không thể cắt giảm hay thương lượng – tôi thấy số tiền còn lại cho nửa tháng chỉ vẻn vẹn hơn hai triệu đồng. Một con số quá ít ỏi để duy trì cuộc sống của bốn người trong nửa tháng còn lại. Tim tôi đập thình thịch, một cảm giác tuyệt vọng và bất lực bủa vây. Tôi biết mình không thể xoay xở được nữa, và đây là lúc tôi phải nói ra, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Tôi lấy hết can đảm, ngồi xuống bên chồng khi anh đang chăm chú xem báo cáo trên laptop, ánh đèn màn hình hắt lên khuôn mặt anh, trông anh thật nghiêm túc và bận rộn. Tôi nhẹ nhàng nói, giọng tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, dù trong lòng như lửa đốt: "Anh ơi, tháng này mình hơi hụt. Anh có thể... đưa em thêm một chút được không?" Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của anh, chuẩn bị tinh thần cho những lời từ chối quen thuộc.

Hùng rời mắt khỏi màn hình, nhìn tôi, đôi mày hơi cau lại, một dấu hiệu cho thấy anh không hài lòng. Anh thở dài, một tiếng thở dài nặng nề chứa đựng sự mệt mỏi và có chút khó chịu. "Em lại tiêu gì mà nhanh hết thế? 15 triệu chứ có ít đâu. Em phải học cách chi tiêu khoa học hơn đi chứ. Anh đi làm vất vả kiếm tiền, cũng là để lo cho tương lai của cả nhà, để đầu tư cái lớn, chứ đâu thể cứ đổ hết vào mấy chuyện lặt vặt hàng ngày được."

Câu nói của anh như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của tôi. "Vất vả"? "Chi tiêu khoa học"? "Chuyện lặt vặt"? Những từ ngữ đó cứ xoáy vào tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy mình bị coi thường, bị hạ thấp giá trị. Nước mắt tôi chực trào ra, nhưng tôi đã cố kìm nén, không muốn mình trông yếu đuối hay đáng thương trước mặt anh. Tôi hít một hơi thật sâu, dồn nén tất cả những cảm xúc hỗn độn, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình thản đến lạ, nhưng ẩn chứa một sự chất vấn sâu sắc:

"Anh à, 15 triệu này... là anh thuê em làm quản gia, hay là anh đang cùng em xây dựng một tổ ấm?"

Anh im lặng. Một sự im lặng nặng nề đến đáng sợ bao trùm lấy căn phòng. Hùng không nói thêm lời nào, anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt anh dần mất đi vẻ khó chịu ban đầu, thay vào đó là sự ngỡ ngàng, rồi từ từ chuyển sang một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy ở anh: sự bối rối và một thoáng xấu hổ. Anh nhìn tôi, rồi nhìn quanh căn nhà sạch sẽ, tươm tất. Anh nhìn vào mâm cơm nóng hổi tôi vừa dọn ra, những món ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, vẫn còn đang đợi anh. Có lẽ, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thực sự "thấy" được những gì tôi đã làm, những hy sinh thầm lặng của tôi để duy trì tổ ấm này.

Anh không nói thêm một lời nào. Chỉ lẳng lặng cầm điện thoại lên, và tôi nghe thấy tiếng "tít tít" báo tin nhắn chuyển khoản từ ngân hàng. Tôi không biết anh đã chuyển bao nhiêu, và lúc đó, số tiền được chuyển thêm không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là câu hỏi của tôi đã chạm đến nơi sâu nhất trong lòng anh, chạm đến bức tường vô hình ngăn cách suy nghĩ của chúng tôi bấy lâu nay.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi trằn trọc, nghĩ về những lời tôi đã nói, về phản ứng của Hùng. Anh đã nhận ra điều gì đó, tôi tin là vậy. Nhưng liệu sự nhận ra ấy có đủ lớn để thay đổi mọi thứ không? Liệu anh có thực sự hiểu rằng, một gia đình không chỉ cần tiền bạc, mà cần sự sẻ chia, sự thấu hiểu và sự trân trọng lẫn nhau? Tôi không biết từ ngày mai mọi chuyện sẽ thay đổi ra sao, nhưng tôi hy vọng rằng sự xấu hổ thoáng qua trên gương mặt anh tối nay sẽ là khởi đầu để anh nhận ra rằng, một tổ ấm thực sự không được xây bằng tiền của một người, mà phải được vun đắp bằng sự trân trọng và chia sẻ của cả hai.

Ngày hôm sau, không khí trong nhà có chút khác lạ. Hùng đi làm sớm hơn thường lệ, và không có bất kỳ cuộc nói chuyện nào về chuyện tối qua. Tôi cảm thấy một chút thất vọng, nhưng rồi lại tự nhủ, có lẽ cần thời gian. Buổi tối, khi anh về, anh vẫn im lặng, nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng lại nhìn tôi, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Bữa cơm tối diễn ra trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng cười nói hồn nhiên của hai đứa trẻ. Tôi cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu.

Vào cuối tuần, thay vì như mọi khi anh sẽ đi chơi golf hay tụ tập với bạn bè, Hùng ở nhà. Anh ngồi đọc sách ở phòng khách, thỉnh thoảng lại nhìn tôi đang dọn dẹp nhà cửa. Tôi cảm thấy hơi khó xử, không biết nên nói gì. Đến chiều, khi tôi đang chuẩn bị bữa tối, Hùng bất ngờ bước vào bếp. Anh đứng dựa lưng vào khung cửa, nhìn tôi một lúc lâu rồi khẽ nói: "Em mệt không?" Tôi giật mình, ngẩng lên nhìn anh. Đó là lần đầu tiên trong một thời gian dài anh hỏi tôi câu đó một cách chân thành như vậy.

"Cũng hơi... nhưng quen rồi anh," tôi đáp, giọng tôi có chút nghẹn ngào. Hùng tiến lại gần hơn, nhìn vào đôi tay tôi đang thoăn thoắt thái rau. "Anh... anh đã nghĩ rất nhiều về lời em nói tối hôm trước," anh bắt đầu, giọng anh trầm hơn mọi khi. "Anh xin lỗi. Anh đã sai khi nghĩ rằng chỉ cần đưa tiền là đủ. Anh đã không nhìn thấy những gì em đã làm cho gia đình này, không thấy những vất vả của em." Lời xin lỗi của anh không hoa mỹ, nhưng nó chạm đến trái tim tôi.

Tôi quay lại nhìn anh, nước mắt bắt đầu lăn dài. "Không phải em muốn tiền, anh ạ. Em chỉ muốn anh hiểu rằng, việc quản lý gia đình không phải là chuyện 'lặt vặt'. Nó là cả một công việc, một sự hy sinh thầm lặng. Em muốn mình là một người vợ, người đồng hành, chứ không phải một người làm công ăn lương trong chính căn nhà của mình." Tôi nói ra hết những cảm xúc đã kìm nén bấy lâu, giọng tôi run rẩy nhưng đầy dứt khoát.

Hùng khẽ gật đầu, ánh mắt anh đầy sự hối lỗi và thấu hiểu. Anh nắm lấy tay tôi, đôi tay anh ấm áp và vững chãi. "Anh hiểu rồi. Anh thật sự xin lỗi, Linh. Anh đã quá vô tâm. Anh cứ nghĩ mình đi kiếm tiền là đủ trách nhiệm, mà quên mất em cũng đang làm một công việc còn vất vả hơn nhiều, đó là giữ gìn tổ ấm của chúng ta." Anh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Anh muốn... chúng ta sẽ cùng nhau quản lý tài chính từ bây giờ. Anh sẽ chuyển toàn bộ lương vào một tài khoản chung, và chúng ta sẽ cùng nhau lên kế hoạch chi tiêu, cùng nhau tiết kiệm, cùng nhau đầu tư. Em thấy sao?"

Tôi ngạc nhiên nhìn anh. Đó là điều tôi đã mơ ước bâu lâu, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ anh sẽ chủ động đề nghị. "Thật sao anh?" tôi hỏi, giọng tôi tràn đầy hy vọng. Hùng mỉm cười, một nụ cười thật hiền và chân thành. "Thật chứ. Và anh cũng muốn em không phải hy sinh công việc của mình nữa. Nếu em muốn, em có thể tìm lại công việc kế toán, hoặc làm bất cứ điều gì em thích. Anh sẽ hỗ trợ em hết mình."

Những lời nói đó của Hùng như gỡ bỏ tảng đá lớn đè nặng trong lòng tôi suốt bao năm qua. Tôi ôm chầm lấy anh, nước mắt hạnh phúc tuôn rơi. Không phải vì số tiền hay sự thay đổi trong cách quản lý tài chính, mà vì tôi cảm thấy mình được nhìn nhận, được tôn trọng, được yêu thương một cách trọn vẹn. Anh đã không chỉ xin lỗi, mà còn đưa ra những giải pháp cụ thể, cho thấy anh thực sự muốn thay đổi.

Từ ngày hôm đó, cuộc sống của chúng tôi bắt đầu thay đổi một cách tích cực. Hùng giữ đúng lời hứa. Anh mở một tài khoản chung, và mọi khoản thu nhập của anh đều được chuyển vào đó. Chúng tôi cùng nhau ngồi lại hàng tuần để xem xét các khoản chi tiêu, lên kế hoạch tài chính cho gia đình. Hùng bắt đầu quan tâm hơn đến những chi phí hàng ngày, anh thấy tôi đã vất vả thế nào khi phải cân đối với 15 triệu đồng ít ỏi trước đây. Anh cũng chủ động giúp đỡ tôi việc nhà, cùng tôi đưa đón con, và dành nhiều thời gian hơn cho các con.

Tôi cũng bắt đầu tìm lại niềm vui trong công việc. Tôi nhận một vài dự án kế toán bán thời gian, làm việc tại nhà để vẫn có thời gian chăm sóc gia đình. Việc được quay trở lại với những con số, với những kiến thức chuyên môn đã giúp tôi lấy lại sự tự tin, cảm thấy mình có giá trị hơn. Tôi không còn cảm thấy mình chỉ là một "người quản gia" nữa, mà là một người phụ nữ độc lập, có sự nghiệp riêng, và quan trọng hơn, là một người vợ, người mẹ được yêu thương và tôn trọng.

Mối quan hệ của chúng tôi trở nên sâu sắc và gắn bó hơn bao giờ hết. Chúng tôi thường xuyên trò chuyện, chia sẻ mọi thứ từ công việc đến những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống. Những bức tường vô hình đã đổ xuống, thay vào đó là sự thấu hiểu, đồng cảm và tình yêu thương chân thành. Hai đứa trẻ của chúng tôi cũng cảm nhận được sự thay đổi tích cực này. Chúng thấy bố mẹ vui vẻ hơn, ít căng thẳng hơn, và chúng tôi có nhiều thời gian hơn để chơi đùa, học tập cùng các con.

Số sính lễ hơn 900 triệu đồng hay mức lương 150 triệu đồng của Hùng giờ đây không còn là thước đo duy nhất cho hạnh phúc của chúng tôi. Hạnh phúc ấy đến từ những điều giản dị hơn rất nhiều: đó là những bữa cơm gia đình ấm cúng, nơi mọi người cùng quây quần chia sẻ câu chuyện trong ngày; đó là những buổi tối Hùng cùng tôi ru con ngủ, kể chuyện cho chúng nghe; đó là cảm giác được thấu hiểu, được đồng hành và cùng nhau vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống.

Tôi vẫn là người phụ nữ có số hưởng, nhưng giờ đây, cái "số hưởng" đó không chỉ đến từ sự giàu có về vật chất mà còn đến từ một cuộc hôn nhân trọn vẹn, nơi tình yêu và sự tôn trọng ngự trị. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua giông bão, không phải bằng cách từ bỏ hay tranh giành, mà bằng cách lắng nghe, thấu hiểu và cùng nhau thay đổi. Và tôi tin rằng, tổ ấm của chúng tôi sẽ ngày càng vững chắc hơn, được xây dựng không chỉ bằng tiền bạc, mà bằng tình yêu thương và sự sẻ chia vô điều kiện.

Bài viết khác

Tỷ phú phát hiện vợ cũ có cặp song sinh giống hệt mình, đi/ều tr/a xong anh s/ốc ng/ất... Trần Hạo là một tỷ phú kín tiếng trong giới tài chính. Ở tuổi 38, anh nắm giữ khối tài sản khổng lồ và được mệnh danh là “bàn tay vàng” trong đầu tư. Ít ai biết, sau vẻ ngoài lạnh lùng thành đạt đó, anh từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ với Lệ Quyên – mối tình đầu và cũng là người phụ nữ duy nhất anh yêu sâu đậm. Ba năm trước, họ l/y h/ôn sau một trận c/ãi vã dữ dội. Lệ Quyên âm thầm dọn đi ngay trong đêm, không để lại lời nhắn. Ngày ra tòa, cô chỉ cúi đầu ký giấy, không đòi một đồng trợ cấp. Trần Hạo từng nghĩ, cô rời đi vì chán ghét tính cách độc đoán của anh. Anh không ngờ, trong trái tim mình, hình bóng ấy vẫn hằn sâu đến mức không ai thay thế được. Một buổi chiều, khi đang dùng cà phê ở tầng cao văn phòng, Trần Hạo nhìn xuống đường qua lớp kính trong suốt. Anh bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Là Lệ Quyên. Cô mặc váy trắng đơn giản, tóc xõa ngang vai, nhưng không đi một mình. Bên cạnh cô là hai bé trai chừng ba tuổi, mặc áo sơ mi xanh giống hệt nhau, tay nắm tay lon ton chạy. Tim anh khựng lại khi thấy gương mặt chúng. Đôi mắt đen sâu, sống mũi thẳng, khuôn miệng cương nghị – tất cả… đều giống anh như đúc. Cả hai đứa, giống anh đến mức rợn người. Ngay đêm đó, Trần Hạo cho người điề/u tr/a. Kết quả gửi về chỉ vài dòng ngắn ngủi....................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇 Ẩn bớt

Lấy vợ 2 để có người chăm sóc bố con tôi, thấy cô ấy chăm con tôi như con ru;/ộ.;t, tôi yên tâm lắm. Cho đến một hôm về sớm tình cơ thấy cảnh...Tôi tên là Hưng, 39 tuổi, là một kỹ sư cầu đường. Vợ tôi – Lan – mất cách đây 3 năm trong một vụ tai nạn giao thông, để lại tôi và thằng bé Duy lúc đó mới chỉ 4 tuổi. Từ ngày ấy, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, cố gắng xoay xở mọi thứ. Nhưng đàn ông mà, dù có nỗ lực bao nhiêu cũng chẳng thể mềm mỏng, tinh tế như một người mẹ thật sự. Duy càng lớn, càng ít nói, nó hay ngồi hàng giờ nhìn ảnh mẹ. Tôi từng đưa con đến gặp chuyên gia tâm lý, họ nói thằng bé thiếu sự chăm sóc cảm xúc, thiếu bàn tay dịu dàng của một người phụ nữ. Bạn bè, họ hàng xung quanh bắt đầu khuyên tôi nên đi bước nữa. Ban đầu tôi gạt phắt đi, vì nghĩ chẳng ai có thể thay thế Lan, cũng chẳng ai có thể yêu thương con tôi như con ruột. Nhưng rồi tôi gặp My – một giáo viên mầm non, 33 tuổi, chưa từng lập gia đình. Cô ấy không xinh rực rỡ, nhưng có ánh mắt hiền lành, giọng nói dịu dàng. Điều làm tôi chú ý là cách cô ấy chơi với trẻ con – chân thành, kiên nhẫn, và ấm áp. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung. Lúc đầu, tôi dè dặt, không dám tiến xa vì vẫn còn sợ quá khứ. Nhưng My chủ động hơn tôi nghĩ. Cô ấy từng bảo: “Anh không cần yêu em thật sâu, chỉ cần tin em thương con anh thật lòng.” Câu nói ấy khiến tôi chững lại. Sau 6 tháng quen nhau, tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Đơn giản, tôi cần một người phụ nữ trong nhà, và Duy cần một người mẹ – hoặc ít nhất là một người giống mẹ. Lúc đầu, mọi thứ khá tốt đẹp. My không ngại việc nhà, không than phiền khi tôi bận rộn công trình. Cô ấy thường xuyên nấu ăn, chăm sóc Duy như mẹ ruột. Duy cũng dần cởi mở hơn, chịu gọi cô là “mẹ My”, chịu ngồi học cùng, chơi cùng. Tôi thấy yên lòng. Từng nghĩ, có lẽ ông trời không lấy đi của ai tất cả. Một buổi tối tháng 11, khi công trình ở Phan Thiết bị dừng vì mưa, tôi bất ngờ được nghỉ sớm 2 ngày. Tôi quyết định không gọi báo trước, muốn tạo bất ngờ. Lúc đó khoảng 6h30 tối, trời mưa phùn, tôi về đến đầu ngõ, mua cho Duy chiếc ô tô đồ chơi mà thằng bé ao ước từ lâu. Căn nhà tối om. Tôi nghĩ chắc hai mẹ con đang ngủ hoặc đi đâu chưa về. Nhưng khi tôi vừa tra chìa khóa vào cửa, tôi nghe tiếng động nhỏ phát ra từ phòng ngủ của tôi – phòng mà dạo gần đây My hay lui tới nhiều hơn để dọn dẹp, theo lời cô ấy nói. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, định hù cô ấy một trận cho vui. Nhưng rồi tôi khựng lại. Tiếng cười khe khẽ vang lên từ bên trong. Giọng một người đàn ông lạ, pha chút đùa cợt, nói: “Em đúng là c;ao t;ay thật. Ông chồng ngốc ấy có vẻ tin em lắm nhỉ…” Rồi giọng của My – thấp và mềm như sương nhưng lại r;;í;t lên lạnh lẽo: “Tin chứ, anh ta chỉ cần em chăm con anh ta ngoan là yên tâm. Đàn ông g;óa v;ợ đơn giản lắm…” Tôi chết lặng... Xem thêm trong bình luân 👇👇👇 Ẩn bớt