Cầm 4 tỷ về quê chồng, tôi hân hoan nghĩ rằng đời mình từ nay đã sang trang mới: vừa xây biệt thự vừa mua xe, tưởng đâu hạnh phúc viên mãn đã trong tầm tay. Nhưng ngay khi ngôi nhà hoàn thiện, chưa kịp tận hưởng niềm vui thì tôi đã phải nhận một cú sốc phũ phàng. Cay đắng thay, chính căn biệt thự ấy – nơi tôi đặt bao kỳ vọng – lại trở thành chốn mà tôi không thể bước chân vào… Ngày tôi quyết định mang toàn bộ số tiền tích góp nhiều năm từ thành phố về quê chồng, ai cũng bảo tôi liều. Nhưng tôi tin vào tình yêu, vào mái ấm gia đình. Bốn tỷ đồng đối với vợ chồng trẻ như chúng tôi là cả một gia tài. Ở thành phố, số tiền ấy chỉ đủ mua một căn hộ trung bình, nhưng về quê, tôi tự nhủ sẽ có được một ngôi biệt thự khang trang, đủ chỗ cho cha mẹ chồng an hưởng tuổi già, con cái chạy nhảy thoải mái. Chồng tôi nghe tôi bàn bạc thì gật gù, nửa đồng ý nửa im lặng. Anh bảo: “Tùy em, miễn là em thấy vui. Ở quê đất rẻ, mình xây biệt thự to cũng không ai nói gì.” Nghe vậy tôi càng hăng hái. Thế là ngay sau đó, chúng tôi khởi công xây nhà, đồng thời đặt mua một chiếc ô tô bốn chỗ để tiện di chuyển. Trong mắt họ hàng, tôi bỗng trở thành người vợ đảm đang, vừa khéo lo toan vừa biết nghĩ xa. Mỗi lần về giám sát công trình, tôi lại thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, tưởng tượng ngày cả nhà sum vầy trong căn biệt thự rộng rãi, đèn điện sáng rực, tiếng trẻ con cười vang khắp hiên. Cha mẹ chồng cũng tỏ ra vui mừng ra mặt. Bà con lối xóm kéo đến xem, khen ngợi chúng tôi có phúc, có chí. Tôi càng thêm tự hào, nghĩ rằng quyết định này là đúng đắn. Ngày ngôi nhà hoàn thiện, lòng tôi rộn ràng như tân nương về dinh lần nữa. Tôi đã chuẩn bị đủ mọi thứ: từ bộ sofa nhập khẩu đến dàn bếp hiện đại, tất cả đều do tôi trực tiếp lựa chọn, chỉ mong mang đến một tổ ấm hoàn hảo. Nhưng chính trong lúc niềm vui chưa kịp nở trọn vẹn, những dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện. Chồng tôi bỗng hay lảng tránh khi tôi nói chuyện giấy tờ nhà đất. Mỗi lần tôi nhắc đến việc đứng tên chung, anh lại tìm cách né tránh hoặc chuyển chủ đề. Ban đầu tôi chỉ nghĩ anh bận, hoặc ngại thủ tục. Nào ngờ, tất cả chỉ là khởi đầu cho một sự thật c;ay nghiệt… Quý độc giả xem thêm tại đây 👇

 


Cầm 4 tỷ về quê chồng vừa xây biệt thự vừa mua xe. Ngày nhà hoàn thiện chưa kịp vui mừng thì tôi đã phải nhận kết cục cay đắng khi không thể bước vào chính căn nhà của mình. Tôi không thể nào ngờ..

Quà tặng chồng

“Cầm 4 tỷ về quê chồng, tôi hân hoan nghĩ rằng đời mình từ nay đã sang trang mới: vừa xây biệt thự vừa mua xe, tưởng đâu hạnh phúc viên mãn đã trong tầm tay. Nhưng ngay khi ngôi nhà hoàn thiện, chưa kịp tận hưởng niềm vui thì tôi đã phải nhận một cú sốc phũ phàng. Cay đắng thay, chính căn biệt thự ấy – nơi tôi đặt bao kỳ vọng – lại trở thành chốn mà tôi không thể bước chân vào…”

Quà tặng chồng

Ngày tôi quyết định mang toàn bộ số tiền tích góp nhiều năm từ thành phố về quê chồng, ai cũng bảo tôi liều. Nhưng tôi tin vào tình yêu, vào mái ấm gia đình. Bốn tỷ đồng đối với vợ chồng trẻ như chúng tôi là cả một gia tài. Ở thành phố, số tiền ấy chỉ đủ mua một căn hộ trung bình, nhưng về quê, tôi tự nhủ sẽ có được một ngôi biệt thự khang trang, đủ chỗ cho cha mẹ chồng an hưởng tuổi già, con cái chạy nhảy thoải mái.

Chồng tôi nghe tôi bàn bạc thì gật gù, nửa đồng ý nửa im lặng. Anh bảo: “Tùy em, miễn là em thấy vui. Ở quê đất rẻ, mình xây biệt thự to cũng không ai nói gì.” Nghe vậy tôi càng hăng hái. Thế là ngay sau đó, chúng tôi khởi công xây nhà, đồng thời đặt mua một chiếc ô tô bốn chỗ để tiện di chuyển. Trong mắt họ hàng, tôi bỗng trở thành người vợ đảm đang, vừa khéo lo toan vừa biết nghĩ xa. Mỗi lần về giám sát công trình, tôi lại thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, tưởng tượng ngày cả nhà sum vầy trong căn biệt thự rộng rãi, đèn điện sáng rực, tiếng trẻ con cười vang khắp hiên.

Cha mẹ chồng cũng tỏ ra vui mừng ra mặt. Bà con lối xóm kéo đến xem, khen ngợi chúng tôi có phúc, có chí. Tôi càng thêm tự hào, nghĩ rằng quyết định này là đúng đắn. Ngày ngôi nhà hoàn thiện, lòng tôi rộn ràng như tân nương về dinh lần nữa. Tôi đã chuẩn bị đủ mọi thứ: từ bộ sofa nhập khẩu đến dàn bếp hiện đại, tất cả đều do tôi trực tiếp lựa chọn, chỉ mong mang đến một tổ ấm hoàn hảo.

Quà tặng chồng
Thời trang mẹ

Nhưng chính trong lúc niềm vui chưa kịp nở trọn vẹn, những dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện. Chồng tôi bỗng hay lảng tránh khi tôi nói chuyện giấy tờ nhà đất. Mỗi lần tôi nhắc đến việc đứng tên chung, anh lại tìm cách né tránh hoặc chuyển chủ đề. Ban đầu tôi chỉ nghĩ anh bận, hoặc ngại thủ tục. Nào ngờ, tất cả chỉ là khởi đầu cho một sự thật cay nghiệt…

Ngày dọn về ở, tôi mang theo bao háo hức. Nhưng trước cổng nhà, tôi đã thấy sắc mặt lạnh lùng của chồng và cái nhìn xa lạ từ mẹ chồng. Căn biệt thự mà tôi hằng ao ước, bỗng chốc trở nên xa cách. Khi tôi đề nghị làm lễ nhập trạch, chồng phẩy tay: “Nhà này để thờ tự tổ tiên, đâu phải chỉ của riêng em mà thích làm gì thì làm.” Câu nói ấy khiến tôi khựng lại. Tôi bỏ ra tiền, trực tiếp quản lý xây dựng, vậy mà giờ đây lại bị xem như người ngoài.

Quà tặng chồng
Quà tặng cha

Tôi bắt đầu tìm hiểu, và như sét đánh ngang tai, phát hiện toàn bộ giấy tờ đất đai lẫn sổ đỏ ngôi nhà đều đứng tên bố chồng. Khi tôi hỏi, chồng chỉ lạnh nhạt: “Đất này là của ông bà để lại, em bỏ tiền xây thì cũng coi như góp phần làm phận dâu. Việc đứng tên bố mẹ là lẽ tự nhiên.” Tôi chết lặng. Hóa ra, bao công sức và tiền bạc của tôi bỗng chốc biến thành “công đức” mà thôi.

Những ngày sau, mọi mâu thuẫn càng căng thẳng. Tôi muốn đưa con vào phòng đã chuẩn bị, mẹ chồng lại ngăn: “Đây là phòng dành cho họ hàng khi có giỗ chạp. Con cái chị thì để ở nhà cũ.” Tôi sững sờ, chẳng khác nào người dưng. Tôi đưa ý kiến mua thêm nội thất, cũng bị gạt phăng: “Chị tiêu gì thì tiêu, đừng có động đến nhà cửa này.” Trong mắt họ, tôi chẳng có quyền gì trong chính nơi tôi đã đổ cả gia tài vào.

Còn chiếc xe ô tô, vốn tôi định để vợ chồng tiện đi lại, giờ bỗng nhiên trở thành phương tiện riêng của chồng. Anh bảo: “Xe đứng tên anh, anh đi đâu thì đi. Em muốn thì đi xe buýt cũng được.” Mỗi câu nói, mỗi hành động đều như nhát dao cứa vào lòng tôi. Tình yêu từng nồng nàn giờ chỉ còn là lớp sơn che đậy sự ích kỷ và toan tính.

Thời trang mẹ
Quà tặng chồng

Tôi nhận ra mình chẳng khác gì người ngoài trong chính cuộc hôn nhân ấy. Bao nhiêu năm làm dâu, tôi luôn cố gắng vun vén, hi sinh cho gia đình, mong đổi lấy sự yêu thương và trân trọng. Nhưng đến khi có tiền, có của, họ lại xem đó là điều hiển nhiên, thậm chí còn tìm cách gạt tôi ra ngoài.

Đỉnh điểm là hôm tôi muốn làm bữa tiệc nhỏ để mời bạn bè về thăm nhà mới. Chồng dõng dạc tuyên bố trước mặt cả họ hàng: “Nhà này là nhà tổ, không phải của riêng ai. Nếu cô ấy thích tiệc tùng thì về quê ngoại mà làm.” Tôi chết điếng, nước mắt chực rơi nhưng cố kìm nén. Ngay hôm ấy, tôi thu dọn ít đồ, dắt con về nhà mẹ đẻ. Bố mẹ tôi nhìn cảnh con gái tay trắng trở về mà nghẹn ngào không nói nên lời.

Bốn tỷ đồng – số tiền tôi tưởng là khởi đầu cho một cuộc sống sung túc – hóa ra lại là cái giá cho bài học đau đớn nhất đời. Tôi nhận ra, trong hôn nhân, không chỉ có tình yêu mà còn cần sự tỉnh táo, minh bạch. Nếu mù quáng tin tưởng, nếu chỉ biết hy sinh mà không giữ quyền lợi cho bản thân, thì đến lúc mất mát, chẳng ai đứng ra bảo vệ mình.

Tôi chưa biết tương lai sẽ thế nào: ly hôn, hay tiếp tục chịu đựng để níu kéo một gia đình đã rạn vỡ. Nhưng có một điều tôi chắc chắn – tôi sẽ không bao giờ để bản thân bước vào vết xe đổ ấy nữa. Tài sản, công sức, và cả tình cảm, tôi sẽ học cách giữ lấy, để không bao giờ phải cay đắng thốt lên: “Tôi không thể bước vào chính căn nhà của mình…”

Bài viết khác

Tỷ phú phát hiện vợ cũ có cặp song sinh giống hệt mình, đi/ều tr/a xong anh s/ốc ng/ất... Trần Hạo là một tỷ phú kín tiếng trong giới tài chính. Ở tuổi 38, anh nắm giữ khối tài sản khổng lồ và được mệnh danh là “bàn tay vàng” trong đầu tư. Ít ai biết, sau vẻ ngoài lạnh lùng thành đạt đó, anh từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ với Lệ Quyên – mối tình đầu và cũng là người phụ nữ duy nhất anh yêu sâu đậm. Ba năm trước, họ l/y h/ôn sau một trận c/ãi vã dữ dội. Lệ Quyên âm thầm dọn đi ngay trong đêm, không để lại lời nhắn. Ngày ra tòa, cô chỉ cúi đầu ký giấy, không đòi một đồng trợ cấp. Trần Hạo từng nghĩ, cô rời đi vì chán ghét tính cách độc đoán của anh. Anh không ngờ, trong trái tim mình, hình bóng ấy vẫn hằn sâu đến mức không ai thay thế được. Một buổi chiều, khi đang dùng cà phê ở tầng cao văn phòng, Trần Hạo nhìn xuống đường qua lớp kính trong suốt. Anh bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Là Lệ Quyên. Cô mặc váy trắng đơn giản, tóc xõa ngang vai, nhưng không đi một mình. Bên cạnh cô là hai bé trai chừng ba tuổi, mặc áo sơ mi xanh giống hệt nhau, tay nắm tay lon ton chạy. Tim anh khựng lại khi thấy gương mặt chúng. Đôi mắt đen sâu, sống mũi thẳng, khuôn miệng cương nghị – tất cả… đều giống anh như đúc. Cả hai đứa, giống anh đến mức rợn người. Ngay đêm đó, Trần Hạo cho người điề/u tr/a. Kết quả gửi về chỉ vài dòng ngắn ngủi....................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇 Ẩn bớt

Lấy vợ 2 để có người chăm sóc bố con tôi, thấy cô ấy chăm con tôi như con ru;/ộ.;t, tôi yên tâm lắm. Cho đến một hôm về sớm tình cơ thấy cảnh...Tôi tên là Hưng, 39 tuổi, là một kỹ sư cầu đường. Vợ tôi – Lan – mất cách đây 3 năm trong một vụ tai nạn giao thông, để lại tôi và thằng bé Duy lúc đó mới chỉ 4 tuổi. Từ ngày ấy, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, cố gắng xoay xở mọi thứ. Nhưng đàn ông mà, dù có nỗ lực bao nhiêu cũng chẳng thể mềm mỏng, tinh tế như một người mẹ thật sự. Duy càng lớn, càng ít nói, nó hay ngồi hàng giờ nhìn ảnh mẹ. Tôi từng đưa con đến gặp chuyên gia tâm lý, họ nói thằng bé thiếu sự chăm sóc cảm xúc, thiếu bàn tay dịu dàng của một người phụ nữ. Bạn bè, họ hàng xung quanh bắt đầu khuyên tôi nên đi bước nữa. Ban đầu tôi gạt phắt đi, vì nghĩ chẳng ai có thể thay thế Lan, cũng chẳng ai có thể yêu thương con tôi như con ruột. Nhưng rồi tôi gặp My – một giáo viên mầm non, 33 tuổi, chưa từng lập gia đình. Cô ấy không xinh rực rỡ, nhưng có ánh mắt hiền lành, giọng nói dịu dàng. Điều làm tôi chú ý là cách cô ấy chơi với trẻ con – chân thành, kiên nhẫn, và ấm áp. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung. Lúc đầu, tôi dè dặt, không dám tiến xa vì vẫn còn sợ quá khứ. Nhưng My chủ động hơn tôi nghĩ. Cô ấy từng bảo: “Anh không cần yêu em thật sâu, chỉ cần tin em thương con anh thật lòng.” Câu nói ấy khiến tôi chững lại. Sau 6 tháng quen nhau, tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Đơn giản, tôi cần một người phụ nữ trong nhà, và Duy cần một người mẹ – hoặc ít nhất là một người giống mẹ. Lúc đầu, mọi thứ khá tốt đẹp. My không ngại việc nhà, không than phiền khi tôi bận rộn công trình. Cô ấy thường xuyên nấu ăn, chăm sóc Duy như mẹ ruột. Duy cũng dần cởi mở hơn, chịu gọi cô là “mẹ My”, chịu ngồi học cùng, chơi cùng. Tôi thấy yên lòng. Từng nghĩ, có lẽ ông trời không lấy đi của ai tất cả. Một buổi tối tháng 11, khi công trình ở Phan Thiết bị dừng vì mưa, tôi bất ngờ được nghỉ sớm 2 ngày. Tôi quyết định không gọi báo trước, muốn tạo bất ngờ. Lúc đó khoảng 6h30 tối, trời mưa phùn, tôi về đến đầu ngõ, mua cho Duy chiếc ô tô đồ chơi mà thằng bé ao ước từ lâu. Căn nhà tối om. Tôi nghĩ chắc hai mẹ con đang ngủ hoặc đi đâu chưa về. Nhưng khi tôi vừa tra chìa khóa vào cửa, tôi nghe tiếng động nhỏ phát ra từ phòng ngủ của tôi – phòng mà dạo gần đây My hay lui tới nhiều hơn để dọn dẹp, theo lời cô ấy nói. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, định hù cô ấy một trận cho vui. Nhưng rồi tôi khựng lại. Tiếng cười khe khẽ vang lên từ bên trong. Giọng một người đàn ông lạ, pha chút đùa cợt, nói: “Em đúng là c;ao t;ay thật. Ông chồng ngốc ấy có vẻ tin em lắm nhỉ…” Rồi giọng của My – thấp và mềm như sương nhưng lại r;;í;t lên lạnh lẽo: “Tin chứ, anh ta chỉ cần em chăm con anh ta ngoan là yên tâm. Đàn ông g;óa v;ợ đơn giản lắm…” Tôi chết lặng... Xem thêm trong bình luân 👇👇👇 Ẩn bớt