B/ắ;t tại trận chồng ôm b/ồ ngủ tít, vợ lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết ai cũng vỗ tay ....Tiếng chốt cửa khẽ "tạch" giữa đêm như . Cô không làm ầm lên. Không đập cửa, không gào khóc, không gọi hàng xóm. Chỉ nhẹ nhàng bước vào căn nhà trọ cấp 4 lụp xụp, nơi có hai thân người đang ngủ say sưa. Cô đặt nhẹ chiếc ghế nhựa xanh giữa phòng, ngồi xuống, khoanh tay và chờ... như người ta chờ một bản án cuối cùng. Nhưng lần này, người bị t//uyên á/n không phải là cô. Hà Nội, 22 giờ đêm. Mưa bụi bay lất phất, cái lạnh của đầu mùa đông len lỏi qua từng khe áo, từng kẽ xương. Kiều đứng trước cổng một nhà trọ nhỏ nằm sâu trong hẻm phố Khâm Thiên. Tay cô run lên vì lạnh, nhưng ánh mắt lại nóng hừng hực bởi thứ lửa không thể dập: nỗi tức giận lặng câm. Cô đã nghi ngờ từ lâu. Chồng cô – Hưng, một gã đàn ông tưởng như hiền lành, tử tế – dạo này lạ lắm. Cứ viện cớ tăng ca, đi công trình, hoặc họp muộn. Điện thoại luôn úp mặt, tin nhắn thì xóa sạch, mà quần áo về lại vương mùi nước hoa lạ – thứ mùi ngọt gắt chẳng đời nào cô dùng. Cô thuê một cậu sinh viên làm shipper quen biết, nhờ theo dõi Hưng vài hôm. Đến tối nay, cậu nhắn đúng một câu: “Chị ơi, anh Hưng vừa vào nhà trọ số 12 cùng một cô gái tóc ngắn, áo đỏ. Em đứng c;anh nhé?” Không trả lời, Kiều bắt xe đến ngay. Cánh cửa phòng trọ số 12 chỉ khép hờ, không khoá. Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, cô thấy Hưng – chồng mình – đang nằm ô;m một cô gái trẻ. Họ ngủ say, hai người quấn lấy nhau như cặp đôi mới cưới. Tấm chăn trượt xuống.. Không một tiếng h;ét. Không một cái t/á/t. Kiều bước vào, kéo nhẹ chiếc ghế nhựa cạnh góc bếp, đặt giữa phòng. Cô ngồi đó, như tượng đá, không chớp mắt nhìn hai kẻ ph;ản b;ội giấc ngủ. 30 phút trôi qua. Cô gái tỉnh dậy trước. Khi mở mắt và thấy Kiều đang ngồi nhìn mình, cô bật dậy... – Cô… cô là ai? Kiều không trả lời. Ánh mắt cô lướt nhẹ qua người cô gái, rồi dừng lại ở gương mặt t/ái m/ét vì s/ợ. – Gọi anh ấy dậy đi. Tôi chờ cũng đủ lâu rồi. Hưng ú ớ tỉnh giấc, dụi mắt, rồi khựng lại khi thấy vợ mình ngồi cách đó chưa đầy một mét. Sắc mặt anh ta t;ái nh;ợt, môi run lên: – K-Kiều? Em… sao em lại ở đây? – Anh hỏi tôi sao tôi ở đây à? Còn tôi, nên hỏi anh sao lại ở đây trong khi con đang s/ố/t nằm nhà chờ ba về mua th;uốc!...Quý độc giả Xem tiếp dưới bình luận 👇👇👇

 

B/ắ;t t;ại tr;ận chồng ôm b/ồ ngủ tít, vợ lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết ai cũng vỗ tay ….

Tiếng chốt cửa khẽ “tạch” giữa đêm như một nhát dao nhỏ, bén ngọt, rạch vào lòng Kiều. Cô không làm ầm lên. Không đập cửa, không gào khóc, không gọi hàng xóm. Chỉ nhẹ nhàng bước vào căn nhà trọ cấp 4 lụp xụp, nơi có hai thân người đang ngủ say sưa như chết. Cô đặt nhẹ chiếc ghế nhựa xanh giữa phòng, ngồi xuống, khoanh tay và chờ… như người ta chờ một bản án cuối cùng. Nhưng lần này, người bị tuyên án không phải là cô.



Hà Nội, 22 giờ đêm.

Mưa bụi bay lất phất, cái lạnh của đầu mùa đông len lỏi qua từng khe áo, từng kẽ xương. Kiều đứng trước cổng một nhà trọ nhỏ nằm sâu trong hẻm phố Khâm Thiên. Tay cô run lên vì lạnh, nhưng ánh mắt lại nóng hừng hực bởi thứ lửa không thể dập: nỗi tức giận lặng câm.

Cô đã nghi ngờ từ lâu. Chồng cô – Hưng, một gã đàn ông tưởng như hiền lành, tử tế – dạo này lạ lắm. Cứ viện cớ tăng ca, đi công trình, hoặc họp muộn. Điện thoại luôn úp mặt, tin nhắn thì xóa sạch, mà quần áo về lại vương mùi nước hoa lạ – thứ mùi ngọt gắt chẳng đời nào cô dùng.

Cô thuê một cậu sinh viên làm shipper quen biết, nhờ theo dõi Hưng vài hôm. Đến tối nay, cậu nhắn đúng một câu:

“Chị ơi, anh Hưng vừa vào nhà trọ số 12 cùng một cô gái tóc ngắn, áo len đỏ. Em đứng canh nhé?”

Không trả lời, Kiều bắt xe đến ngay.

Cánh cửa phòng trọ số 12 chỉ khép hờ, không khoá. Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, cô thấy Hưng – chồng mình – đang nằm ôm sát một cô gái trẻ. Họ ngủ say, hai người quấn lấy nhau như cặp đôi mới cưới. Tấm chăn trượt xuống, để lộ cả vai trần của người phụ nữ ấy. Hưng mặc áo thun, nhưng không quần dài – chỉ còn chiếc quần lót mỏng manh.

Không một tiếng hét. Không một cái tát.

Kiều bước vào, kéo nhẹ chiếc ghế nhựa cạnh góc bếp, đặt giữa phòng. Cô ngồi đó, như tượng đá, không chớp mắt nhìn hai kẻ phản bội giấc ngủ.

30 phút trôi qua.

Cô gái tỉnh dậy trước. Khi mở mắt và thấy Kiều đang ngồi nhìn mình, cô bật dậy như bị rắn cắn.

– Cô… cô là ai?

Kiều không trả lời. Ánh mắt cô lướt nhẹ qua thân hình bán khỏa thân của ả, rồi dừng lại ở gương mặt tái mét vì sợ

– Gọi anh ấy dậy đi. Tôi chờ cũng đủ lâu rồi.

Hưng ú ớ tỉnh giấc, dụi mắt, rồi khựng lại khi thấy vợ mình ngồi cách đó chưa đầy một mét. Sắc mặt anh ta tái nhợt, môi run lên:

– K-Kiều? Em… sao em lại ở đây?

– Anh hỏi tôi sao tôi ở đây à? Còn tôi, nên hỏi anh sao lại ở đây trong khi con đang sốt nằm nhà chờ ba về mua thuốc!

Không ai nói gì. Cô gái luống cuống mặc lại áo, tay run cầm cập. Còn Hưng ngồi thụp xuống, mặt cúi gằm.

– Em… không phải như em nghĩ đâu… anh… anh uống rượu… rồi…

– Rồi rượu đưa anh đến tận đây? – Kiều cắt lời, giọng bình thản đến lạnh người – Uống say mà vẫn biết cởi quần, biết ôm người ta ngủ à?

Im lặng. Kiều đứng dậy, rút từ túi áo chiếc điện thoại. Cô mở sẵn ứng dụng ghi âm và phát lại đoạn trò chuyện vừa rồi.

– Cảm ơn vì đã tự nhận, không cần tôi nói thêm. Giờ thì hai người giải quyết cho nhanh. Tôi sẽ làm đơn ly hôn sáng mai.

Cô gái kia vội vã kéo cửa chạy biến, để lại Hưng đang ngồi bệt dưới nền nhà, tay bưng đầu, rên rỉ.

– Kiều… em đừng làm vậy. Vì con… vì gia đình…

Gói kỳ nghỉ gia đình

Kiều quay đầu lại, lần đầu tiên đôi mắt cô rưng rưng:

– Gia đình à? Khi anh ôm người khác ngủ say như chết, anh có nhớ gia đình không?

Và cô bước đi, tiếng giày vang lên dứt khoát, để lại căn phòng nồng nặc mùi phản bội.

Sau đêm hôm đó, Kiều chính thức bước ra khỏi cuộc hôn nhân kéo lê bằng lòng cam chịu.

Cô dọn về nhà mẹ đẻ cùng con trai ba tuổi – bé Sóc, bỏ lại căn nhà cấp 4 nơi từng là tổ ấm, giờ chỉ còn lại gạch tường lạnh ngắt và ký ức đau lòng. Cô không khóc nữa, cũng chẳng tìm cách níu kéo. Một lần bị phản bội, cô thấy đủ để khép lại mọi thứ.

Hưng vẫn gọi điện, nhắn tin, năn nỉ, thậm chí đến tận nhà mẹ cô để van xin một cơ hội. Nhưng Kiều đã không còn mảy may động lòng. Một người đàn ông ngoại tình không phải vì thiếu tình yêu, mà vì thiếu đạo đức.

Em ly hôn không phải vì em không còn yêu anh, mà vì em biết yêu mình quan trọng hơn.”

Đơn ly hôn được ký một tuần sau đó, tại Tòa án Quận Đống Đa. Kiều không đòi hỏi chia tài sản, chỉ yêu cầu được nuôi bé Sóc. Hưng đồng ý, mặt cúi gằm, không dám nhìn cô lần nào nữa.

Tin tức lan nhanh trong xóm cũ: Hưng bị đuổi việc khỏi công ty xây dựng do vi phạm quy định đạo đức và có tai tiếng trong nội bộ – chuyện “bắt gian tại trận” lan lên cả Facebook qua đoạn ghi âm Kiều phát ra, được một người bạn thân chia sẻ lại.

Chưa đầy một tuần sau, “tiểu tam” kia – tên Linh – cũng bỏ Hưng mà đi. Cô ta chỉ quen Hưng vì tưởng anh có tiền, có địa vị, chứ không ngờ anh là “kỹ sư công trình hợp đồng thời vụ”, nhà đi thuê, nợ thẻ tín dụng còn chưa trả hết. Khi Hưng thất nghiệp, Linh cũng biến mất như cơn gió lạnh.

Hưng xuống dốc không phanh: uống rượu, cờ bạc, rồi chuyển qua chạy grab để sống tạm qua ngày. Những người từng chúc mừng anh “có bồ trẻ đẹp” thì nay cười khẩy sau lưng, bảo nhau:

– Gieo gì gặt nấy. Bỏ vợ, bỏ con vì ham vui, giờ trắng tay là đúng rồi.

Mọi chuyện dường như chuyển hướng sáng rỡ. Không phải vì cô may mắn, mà vì cô dám rũ bỏ cái sai và mạnh mẽ bắt đầu lại.

Mẹ cô – một phụ nữ quê gốc Thái Bình, buôn bán rau ngoài chợ Long Biên hơn 30 năm – luôn dạy cô một điều:

“Người đàn bà mà biết đứng lên sau khi bị phản bội, thì đừng coi thường họ.”

Kiều lấy số tiền tích lũy được suốt mấy năm làm công chức kế toán, cộng với khoản tiết kiệm nhỏ của mẹ, mở một quán cà phê sách nho nhỏ ngay đầu ngõ. Cô đặt tên quán là “Một Ghế Nhựa”, như nhắc nhớ khoảnh khắc định mệnh mà cô ngồi chờ chồng và người tình thức giấc – khoảnh khắc cô từ nạn nhân trở thành người làm chủ cuộc đời mình.

Quán cà phê không rộng, nhưng sạch sẽ, ấm cúng. Trên tường treo câu khẩu hiệu:

“Bạn không cần một ai đó để hoàn thiện mình. Bạn chỉ cần một chỗ để bắt đầu lại.”

Người đến quán nhiều, không chỉ vì cà phê ngon mà vì câu chuyện phía sau – nhiều người biết về “người phụ nữ ngồi ghế chờ chồng ngoại tình tỉnh dậy”. Không ít chị em đến quán như một cách tiếp thêm sức mạnh cho nhau.

Bé Sóc được gửi vào trường mầm non gần nhà. Mỗi chiều tan học, thằng bé lại ùa vào lòng mẹ, bi bô kể chuyện cô giáo dạy hát, bạn Nam cắn bạn Linh, rồi đưa cho mẹ hình vẽ nguệch ngoạc: “Mẹ và con”.

Mỗi lần như vậy, Kiều đều mỉm cười – nụ cười rạng rỡ mà nhiều năm cô đã đánh mất trong bóng tối cuộc hôn nhân.

6 tháng sau ngày ly hôn, Kiều vô tình gặp lại Hưng tại siêu thị, lúc đang xách rau với con. Anh ta tiều tụy, áo sơ mi sờn cổ, gương mặt hốc hác. Khi thấy Kiều, Hưng định tránh đi, nhưng bé Sóc chạy tới gọi:

– Ba ơi!

Hưng cúi xuống, định bế con, nhưng thằng bé né người. Kiều mỉm cười, không trách móc, chỉ nhẹ nhàng nói:

– Em không cấm con gặp anh. Nhưng con đã chứng kiến mẹ buồn vì ba. Trẻ con nó nhớ lắm anh à.

Cô rút từ ví ra một bức hình: ảnh bé Sóc mặc đồ tốt nghiệp mẫu giáo, cười toe toét.

– Lần cuối em gửi cho anh. Để anh biết, dù không còn ở bên, con vẫn lớn lên vui vẻ, khoẻ mạnh, và biết đâu là điều tốt.

Rồi cô dắt con đi. Đứa trẻ ngửa mặt lên hỏi:

– Mẹ ơi, sao mình không đi với ba?

– Vì ba có con đường của ba, còn mẹ con mình đang đi đúng đường của mình.

Hưng đứng lặng một hồi lâu, rồi quay đi, không nói một lời.

Không phải ai cũng cần đánh ghen ầm ĩ, tát tới tấp, hay lôi kéo người thứ ba lên mạng xã hội để hả cơn giận. Có những người phụ nữ, như Kiều, chỉ cần một chiếc ghế nhựa, một cái nhìn lạnh lùng, và một bước đi dứt khoát – là đủ để khiến cả xã hội hả hê, còn kẻ phản bội thì ân hận cả đời.

Không phải cái kết nào cũng cần nước mắt. Có những cái kết chỉ cần… bạn đủ tỉnh để buông.


Bài viết khác

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi...Tôi vẫn nhớ rõ cái buổi chiều mưa đó – khi tôi bị đuổi ra khỏi căn nhà từng gọi là "tổ ấm" với đúng một vali quần áo và chiếc điện thoại sắp cạn pin. Chồng tôi – người từng thề thốt “một đời yêu em” – đã không chút thương xót ném tôi ra đường sau khi tôi bị sảy thai lần thứ hai. “Tôi cưới cô để có con. Không phải để nuôi một cái thân bất tài chỉ biết khóc lóc,” anh ta gằn giọng, đẩy mạnh cánh cửa trước mặt tôi. Tiếng cánh cửa đóng lại, vang lên như một bản án lạnh lùng. Tôi đứng chết lặng giữa cơn mưa, không biết đi đâu, về đâu. Bố mẹ tôi mất sớm. Tôi chẳng có anh chị em. Họ hàng cũng thưa thớt, chẳng ai thân thiết đến mức có thể mở lòng cho tôi tá túc. Bạn bè? Ai cũng bận rộn với gia đình riêng của họ. Tôi đã từng đặt cược cả thanh xuân vào người chồng ấy – và giờ, tôi chỉ còn lại chính mình. Tôi lên chiếc xe buýt cuối ngày, trốn chạy khỏi thành phố và nỗi đau. Tôi về quê – một vùng quê nghèo nơi tôi sinh ra nhưng đã rời bỏ nhiều năm về trước. Không ai còn nhớ đến cô bé Hà học giỏi năm nào. Tôi thuê tạm một căn phòng nhỏ cạnh chợ, sống qua ngày bằng cách phụ bán rau, dọn dẹp, ai kêu gì làm nấy. Và rồi tôi gặp anh. Anh tên Tấn – là một người đàn ông trạc tuổi tôi, làm phụ hồ trong một đội xây dựng nhỏ gần chợ. Anh cao lớn, nước da sạm nắng, ít nói, nhưng ánh mắt hiền lành đến kỳ lạ. Chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một buổi chiều anh mua rau. Tôi nhớ hôm đó anh hỏi tôi: “Cô mới về quê à? Sao thấy lạ mà quen.” Tôi cười gượng, đáp: “Lạ lắm, nhưng quen vì nghèo giống nhau.” Tấn bật cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành. Từ đó, mỗi buổi chiều tan ca, anh đều ghé mua ít rau, dù tôi biết anh chẳng cần mua nhiều như thế. Một hôm, trời mưa lớn, căn phòng trọ tôi dột tứ tung. Tấn ghé qua, nhìn thấy cảnh tôi co ro ôm mền, liền nói: “Hay… cô qua ở tạm với tôi vài hôm. Phòng tôi không dột. Tôi sống một mình.” Tôi bối rối, nhưng mệt mỏi quá rồi nên gật đầu. Anh đúng như những gì tôi cảm nhận: tử tế, nhẹ nhàng, không bao giờ vượt qua ranh giới. Chúng tôi ở cùng nhà, nhưng không ngủ chung. Anh nấu cơm, để phần cho tôi. Tôi giặt đồ, phơi cả áo quần anh. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên. Một tuần. Rồi hai tuần. Rồi một buổi chiều nọ, khi đang dọn mâm cơm, anh ngập ngừng nói: “Tôi biết cô đã từng khổ… Tôi thì không có gì, nhà không, tiền cũng ít, nhưng nếu cô không chê, hay là mình cưới nhau?” Tôi sững sờ. Một phần trong tôi muốn từ chối, vì quá khứ còn chưa nguôi. Nhưng phần khác thì lại thèm khát một mái ấm thật sự, một người chồng biết quan tâm. Sau tất cả, tôi gật đầu. Đám cưới đơn giản, chỉ có vài mâm cơm, vài người trong đội xây dựng. Không váy cưới, không hoa cưới. Tôi mặc chiếc áo dài cũ của mẹ, tay run run khi nhận nhẫn cưới là một chiếc vòng bạc do Tấn tự tay gò lấy. Cuộc sống sau hôn nhân đơn giản đến mức lạ kỳ. Tấn vẫn đi làm phụ hồ, sáng sớm dậy sớm lo cơm nước cho tôi trước khi đi. Tôi ở nhà trồng rau, bán thêm vài thứ linh tinh ngoài chợ. Anh không bao giờ lớn tiếng. Không uống rượu. Không cờ bạc. Chỉ mỗi tối, về nhà là hỏi tôi: “Em ăn chưa?” “Em có buồn không?” “Có ai bắt nạt em không?” Tôi bắt đầu cảm thấy mình có giá trị. Một giá trị không đến từ việc có con hay không, mà đến từ việc có người xem mình là quan trọng. Cho đến một ngày, khi tôi đang dọn nhà, tôi phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ được cất rất kỹ dưới gầm giường…...........................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN ĐẦU TIÊN 👇 👇 Ẩn bớt

Anh trai và chị dâu ngủ lại nhà, và vào lúc 1 giờ sáng, tôi l;ặng ng;ười khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ....Tiếng chuông đồng hồ vang lên báo hiệu đã hai giờ sáng, khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài, bầu trời đen đặc như mực. Ánh trăng khuyết yếu ớt rọi qua khung cửa sổ, in lên sàn nhà những vệt sáng mờ ảo. Một tiếng nức nở khe khẽ vang lên từ căn phòng đối diện – phòng của anh trai tôi. Tôi nằm im, lắng nghe. Đó không phải là tiếng khóc bình thường, mà là tiếng khóc chất chứa đau đớn, kìm nén, khiến tôi bất giác cảm thấy bất an. Bị thôi thúc bởi sự tò mò – hay có lẽ là một linh cảm khó tả – tôi rón rén bước ra khỏi giường. Mỗi bước chân đều nhẹ như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya. Tim tôi đập liên hồi khi tôi áp tai vào cánh cửa phòng anh chị. Tiếng nức nở rõ ràng hơn, xen lẫn những tiếng thở dài nặng nề. Một nỗi sợ mơ hồ trùm lên tôi, nhưng tôi vẫn hít một hơi thật sâu rồi khẽ đẩy cánh cửa. Ánh đèn ngủ lờ mờ hắt ra, đủ để tôi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Anh trai tôi – Quân – đang ngồi lặng bên mép giường, hai bàn tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch. Chị dâu tôi – An – ôm lấy lưng anh từ phía sau, đôi vai run lên từng hồi. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng thở dài nặng nề và tiếng nức nở nghẹn ngào của chị. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má chị An, lấp lánh dưới ánh đèn yếu ớt. Cảnh tượng ấy như một cú đấm vào ngực tôi, khiến tôi lặng người. Chị An khẽ cất lời, giọng run rẩy và đứt quãng: "Em xin lỗi… Em thật sự mệt mỏi. Mỗi lần nhìn vào mắt anh, em lại thấy dằn vặt kinh khủng." Anh Quân vẫn bất động, không đáp lại. Cả căn phòng như đông cứng lại trong một nỗi buồn sâu thẳm. Chỉ còn tiếng thút thít của chị An vang lên trong khoảng không tĩnh lặng. Tôi đứng bên ngoài, cảm giác như đang vô tình nghe lén một bí mật không nên biết – một phần bóng tối mà tôi chưa từng hình dung tồn tại trong cuộc hôn nhân tưởng chừng viên mãn của họ. Một lúc sau, anh Quân khẽ lên tiếng, giọng anh nhỏ đến mức tôi phải căng tai lắm mới nghe được: "Anh biết. Anh không trách em đâu, An à. Người đáng xin lỗi là anh mới đúng." Câu nói ấy khiến tâm trí tôi rối bời. Xin lỗi? Vì điều gì? Tại sao lại là anh Quân xin lỗi chị An? Trong đầu tôi quay cuồng với vô vàn câu hỏi chưa có lời giải. Cặp đôi mà tôi từng ngưỡng mộ – luôn dịu dàng, thấu hiểu – giờ lại chìm trong nỗi đau, với những bí mật khó lòng cất lời. Và rồi, tiếng chị An lại vang lên, nghẹn ngào, từng chữ như c/ứa vào lòng tôi.............. Xem thêm tại bình luận ĐẦU TIÊN 👇👇 Ẩn bớt