Anh rể đi tết nhà tôi 2 cái giò nạc nhưng tết bố mẹ đ/ẻ anh ấy 50 triệu cho ông bà sửa nhà, tôi nói thì anh bảo là "rể là khách mà, đã là khách thì cho bao nhiêu được bấy nhiêu chứ em đòi hỏi gì, chị em có làm ra tiền đâu" Tết năm ấy, nhà tôi bận rộn chuẩn bị đón con cháu sum họp. Chiều 30, anh rể bế con sang chúc Tết, trên tay xách vẻn vẹn hai cái giò nạc. Mẹ tôi vui vẻ đón nhận, chẳng để ý nhiều. Nhưng tận trong lòng tôi đã chạnh buồn: chị gái lấy chồng giám đốc, ăn mặc sang trọng, đi xe bạc tỷ, vậy mà về ngoại chỉ có ngần ấy. Mùng Ba, tôi vô tình nghe tin bên nhà nội chồng chị, anh rể rút hẳn 50 triệu đưa bố mẹ đẻ sửa nhà, còn khoe khoang khắp họ hàng “con trai hiếu thảo”. Tin ấy như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng. Tối ấy, khi ngồi ăn cơm tất niên, tôi không kìm được nữa mà buột miệng: – Anh à, rể quý bên kia đưa cả 50 triệu, còn về nhà tôi chỉ có hai cái giò. Anh không thấy chênh lệch quá đáng sao? Không khí bàn ăn chững lại. Chị gái tôi tím mặt, còn anh rể thì khẽ nhếch môi, thong thả đặt chén rượu xuống: – Em nói buồn cười nhỉ. Rể là khách, đã là khách thì cho bao nhiêu là quyền của người ta. Khách thì đâu phải trách nhiệm nuôi cả nhà vợ? Chị em có làm ra tiền đâu, đòi hỏi gì ở tôi? Lời nói lạnh lùng, coi thường đến tận xư/ơ/ng t/ủ/y. Tôi c/ứng người, cả mâm cơm im phăng phắc. Mẹ tôi cúi gằm mặt, còn bố thì mặt đỏ bừng, tay run run đặt đôi đũa xuống. Tôi nhìn thẳng vào anh rể, từng chữ ngh/ẹ/n lại trong cổ họ/ng, tôi nói đúng 1 chữ.........ĐỌC TIẾP NỘI DUNG DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇
Anh rể đi tết nhà tôi 2 cái giò nạc nhưng tết bố mẹ đ/ẻ anh ấy 50 triệu cho ông bà sửa nhà, tôi nói thì anh bảo là “rể là khách mà, đã là khách thì cho bao nhiêu được bấy nhiêu chứ em đòi hỏi gì, chị em có làm ra tiền Tết năm ấy, nhà tôi bận rộn chuẩn bị đón con cháu sum họp. Chiều 30, anh rể bế con sang chúc Tết, trên tay xách vẻn vẹn hai cái giò nạc. Mẹ tôi vui vẻ đón nhận, chẳng để ý nhiều. Nhưng tận trong lòng tôi đã chạnh buồn: chị gái lấy chồng giám đốc, ăn mặc sang trọng, đi xe bạc tỷ, vậy mà về ngoại chỉ có ngần ấy
Mùng Ba, tôi vô tình nghe tin bên nhà nội chồng chị, anh rể rút hẳn 50 triệu đưa bố mẹ đẻ sửa nhà, còn khoe khoang khắp họ hàng “con trai hiếu thảo”. Tin ấy như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng.
Tối ấy, khi ngồi ăn cơm tất niên, tôi không kìm được nữa mà buột miệng:
– Anh à, rể quý bên kia đưa cả 50 triệu, còn về nhà tôi chỉ có hai cái giò. Anh không thấy chênh lệch quá đáng sao?
Không khí bàn ăn chững lại. Chị gái tôi tím mặt, còn anh rể thì khẽ nhếch môi, thong thả đặt chén rượu xuống:
– Em nói buồn cười nhỉ. Rể là khách, đã là khách thì cho bao nhiêu là quyền của người ta. Khách thì đâu phải trách nhiệm nuôi cả nhà vợ? Chị em có làm ra tiền đâu, đòi hỏi gì ở tôi?
Lời nói lạnh lùng, coi thường đến tận xương tủy. Tôi cứng người, cả mâm cơm im phăng phắc. Mẹ tôi cúi gằm mặt, còn bố thì mặt đỏ bừng, tay run run đặt đôi đũa xuống.
Tôi nhìn thẳng vào anh rể, từng chữ nghẹn lại trong cổ họng:
– Anh gọi mình là khách, thế thì từ nay đừng bước vào nhà này nữa. Với mẹ cha tôi, khách đến một lần rồi đi, không ai cần giữ những vị khách coi thường nhà vợ như thế.
Không ngờ, anh rể chỉ cười nhạt, ngả người ra ghế, ánh mắt đầy thách thức. Nhưng tôi thấy rõ, trên gương mặt chị gái đã hiện lên sự xấu hổ và tuyệt vọng.
Tết năm đó, mùi vị bánh chưng, mùi trầm hương ngày đầu năm… đều bị lấn át bởi dư vị đắng nghét từ câu nói của anh rể.
Sau Tết, gia đình tôi vẫn nặng trĩu vì chuyện hôm đó. Mẹ tôi vốn hay nhẫn nhịn, chỉ bảo:
– Thôi, con gái đi lấy chồng rồi, phận làm cha mẹ chẳng mong gì, miễn sao chúng nó yên ấm.
Nhưng bố tôi thì khác, ông cau có mấy hôm liền, không nói một lời với chị gái.
Một buổi tối, chị lén về thăm mẹ, tay xách ít trái cây. Mới ngồi xuống chưa ấm chỗ, bố đã lạnh giọng:
– Nhà con giàu có vậy, thế mà coi nhà này như nơi xin xỏ. Chồng con đã nói “rể là khách”, thì từ nay khách khỏi cần đến.
Chị gái tôi khóc nấc, vội phân trần:
– Con biết anh ấy quá đáng, nhưng con chẳng dám cãi… Con không làm ra tiền, mọi thứ đều phụ thuộc vào anh ấy. Nếu con chống đối, anh ấy cắt hết thì con với các cháu biết sống sao…
Tôi ngồi bên, nghe mà vừa thương vừa giận. Tôi rút điện thoại, đưa ra trước mặt chị: những dòng tin nhắn khinh miệt của anh rể gửi tôi hôm trước, tôi đã lưu lại.
– Chị xem đi, đây là bộ mặt thật của anh ta. Chị im lặng, chị chịu đựng, thì anh ta sẽ càng coi thường cả chị lẫn nhà mình thôi.
Chị sững người, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên tia sáng lạ. Chị run run nói:
– Em giữ lại mấy cái tin này… để làm gì?
Tôi đáp thẳng:
– Để nhắc chị nhớ, nếu có ngày chị còn lỡ mù quáng. Người chồng xứng đáng thì không bao giờ để vợ cúi đầu trước cả chồng lẫn nhà chồng như thế.
Đêm hôm đó, chị gái bỏ về, không nói thêm câu nào. Nhưng vài hôm sau, tôi nghe tin trong bữa cơm bên nhà chồng, chị đã lần đầu đứng dậy, dằn chén xuống bàn, khóc mà nói:
– Em là vợ anh, không phải cái bóng để anh khoe khoang ngoài kia. Từ nay, anh muốn coi nhà vợ là “khách” thì em cũng chẳng còn là vợ anh nữa!
Cả họ bên chồng chết lặng. Anh rể thì sững người, chưa bao giờ nghĩ “con búp bê ngoan ngoãn” bên cạnh mình lại có thể phản kháng dữ dội đến vậy.
Và chính khoảnh khắc ấy, chị gái tôi đã bước một chân ra khỏi cuộc hôn nhân tưởng như hào nhoáng nhưng thực chất chỉ là nhà tù son
Vài tháng sau, chị gái tôi bế con về ở hẳn với bố mẹ. Không còn váy vóc lụa là, không còn son phấn đắt tiền, chị gầy đi thấy rõ, đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ. Nhưng lạ thay, lần đầu tiên tôi thấy gương mặt chị nhẹ nhõm đến thế, không còn ánh nhìn cúi đầu sợ sệt, mà là một người mẹ can đảm, một người phụ nữ dám chọn lại cuộc đời mình.
Anh rể gọi điện, nhắn tin đòi con, đòi hòa giải, thậm chí mang cả bố mẹ đến xin lỗi. Nhưng lần này, chị không lay động. Chị bảo:
– Em tha thứ được lời nói xúc phạm, nhưng không thể sống mãi với một người không xem vợ là người nhà. Nếu chỉ cần tiền, em có thể làm lại từ đầu, nhưng nếu để con lớn lên trong một ngôi nhà lạnh lẽo tình người, em không thể.
Mẹ tôi khóc, không biết là vì thương hay vì mừng. Còn bố tôi, ông lặng lẽ ra đầu ngõ mua một bó rau, thêm vài quả cà pháo, bảo:
– Nhà mình nghèo nhưng không hèn. Con gái mình biết đứng dậy là tốt rồi.
Tết năm sau, chị đứng bếp cùng mẹ tôi, áo len đơn giản, mái tóc búi cao, con trai lon ton bên cạnh. Cả nhà rộn rã tiếng cười, mâm cơm chan chứa tình thân, không còn vết gợn năm nào.
Tôi nhìn sang chị, mắt gặp nhau, cả hai cùng mỉm cười. Mùi bánh chưng năm ấy lại thơm, không còn vị đắng của tự trọng bị tổn thương, mà là vị ngọt của một người phụ nữ đã dám đi qua giông bão, để tìm lại chính mình.