5 kiểu người Hợp Vía Thần Tài, cuộc đời không giàu cũng vượng

 


5 kiểu người Hợp Vía Thần Tài, cuộc đời không giàu cũng vượng

Không phải ai cũng “hợp vía” Thần Tài, nhưng những người có đặc điểm dưới đây thường được Thần Tài phù trợ âm thầm. Họ sống có lộc, sự nghiệp tuy không quá giàu sang nhưng luôn ổn định, vững vàng, gặp khó được cứu, làm gì cũng hanh thông.

Trong tín ngưỡng dân gian, Thần Tài là vị thần cai quản tiền bạc, tài lộc và may mắn trong làm ăn buôn bán.

Dưới đây là 5 kiểu người được cho là hợp vía Thần Tài, cuộc đời không giàu sang tột đỉnh thì cũng đủ đầy, sung túc:

1. Người có thói quen giữ tiền gọn gàng, sạch sẽ

Người hợp vía Thần Tài thường có tính cách cẩn thận, quý trọng đồng tiền. Họ không vứt tiền lẻ lung tung, không nhét tiền nhàu nát vào ví, và thường xuyên sắp xếp tiền nong gọn gàng, ngăn nắp.

Theo quan niệm phong thủy, thái độ với tiền cũng thể hiện tần số “tài lộc” của một người. Khi bạn trân trọng tiền bạc, vũ trụ và Thần Tài cũng dễ dàng đưa tiền về phía bạn hơn.

Điểm nhận diện: Luôn dùng ví tốt, sắp xếp tiền theo mệnh giá, không tiêu hoang phí, tiêu có kế hoạch.
Điểm nhận diện: Luôn dùng ví tốt, sắp xếp tiền theo mệnh giá, không tiêu hoang phí, tiêu có kế hoạch.

2. Người sống có tín – nói là làm, giữ chữ tín

Người làm ăn mà thiếu chữ tín, sớm muộn cũng thất bại. Những người sống thật thà, giữ lời hứa, uy tín trong cả lời nói lẫn hành động thường được Thần Tài “chọn mặt gửi vàng”. Họ được khách hàng, bạn bè tin tưởng, quý nhân giúp đỡ, nên con đường công danh – tài lộc cũng ít bị cản trở.

Điểm nhận diện: Giữ lời hứa, không làm ăn gian dối, giúp đỡ người khác có tâm, có trách nhiệm.

3. Người hay giúp người khác phát tài

Một người hợp vía Thần Tài không chỉ biết làm giàu cho mình, mà còn lan tỏa sự may mắn cho người khác. Họ có tấm lòng rộng mở, không ganh ghét khi thấy người khác thành công, thậm chí sẵn sàng chỉ đường, hỗ trợ người khác làm ăn phát đạt.

Tấm lòng thiện lành chính là cái gốc để chiêu tài. Người như vậy thường tích được nhiều âm đức, tài lộc đến một cách tự nhiên, bền vững và không dễ mất đi.

Điểm nhận diện: Không ghen tỵ, sẵn lòng chia sẻ cơ hội làm ăn, có duyên dẫn dắt người khác làm giàu.

4. Người giỏi quan sát thị trường, “đánh hơi” cơ hội tốt

Người này có khả năng nhìn xa trông rộng, nhạy bén với thời cuộc và thay đổi của thị trường. Họ thường “ngửi thấy” mùi tiền ở những nơi người khác không ngờ tới. Nhờ sự nhanh nhạy đó, họ luôn đón đầu xu hướng, đầu tư đúng chỗ và kiếm được nhiều tiền từ những cơ hội không mấy ai để ý.

Dù không học cao hiểu rộng, nhưng họ có sự tinh tế và khả năng phân tích thực tế cực tốt – điều mà Thần Tài rất ưu ái.

Điểm nhận diện: Kinh doanh có duyên, hay gặp thời, không ngại thử cái mới, biết lúc nào nên tiến – nên lui.

5. Người mệnh Hỏa hoặc Thổ vượng, ngày sinh có số đẹp

Theo ngũ hành, Thần Tài thuộc hành Kim. Những người mệnh Hỏa hoặc Thổ, nhất là nếu mệnh Thổ sinh Kim, được xem là có khả năng dẫn khí tài. Ngoài ra, những người sinh vào các ngày có số đẹp như 6, 8, 9 hoặc giờ tốt như giờ Thìn, giờ Tỵ, giờ Thân cũng thường được hưởng lộc trời ban, dễ tích tài sản.

Dù không phải ai cũng tin vào tử vi, nhưng thực tế cho thấy, nhiều người sinh vào khung giờ và ngày đặc biệt thường có quý nhân độ mạng, làm gì cũng dễ thành công hơn.

Điểm nhận diện: Sinh vào các khung giờ đẹp, số căn cước/số điện thoại/sinh nhật có số tài lộc (6 – 8 – 9), mệnh hợp ngũ hành tài lộc.
Điểm nhận diện: Sinh vào các khung giờ đẹp, số căn cước/số điện thoại/sinh nhật có số tài lộc (6 – 8 – 9), mệnh hợp ngũ hành tài lộc.

Không phải ai cũng sinh ra trong nhung lụa, nhưng ai cũng có thể “hợp vía” Thần Tài nếu sống ngay thẳng, trân trọng tiền bạc, và lan tỏa năng lượng tích cực. Nếu bạn thuộc một trong 5 kiểu người trên, hãy tin rằng dù không quá phú quý, bạn vẫn có một cuộc sống đủ đầy, ổn định, và không bao giờ thiếu lộc trời cho.

Hợp vía Thần Tài không phải do may mắn nhất thời, mà là kết quả của sự tử tế, chăm chỉ và khôn ngoan dài hạn.

Bài viết khác

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi...Tôi vẫn nhớ rõ cái buổi chiều mưa đó – khi tôi bị đuổi ra khỏi căn nhà từng gọi là "tổ ấm" với đúng một vali quần áo và chiếc điện thoại sắp cạn pin. Chồng tôi – người từng thề thốt “một đời yêu em” – đã không chút thương xót ném tôi ra đường sau khi tôi bị sảy thai lần thứ hai. “Tôi cưới cô để có con. Không phải để nuôi một cái thân bất tài chỉ biết khóc lóc,” anh ta gằn giọng, đẩy mạnh cánh cửa trước mặt tôi. Tiếng cánh cửa đóng lại, vang lên như một bản án lạnh lùng. Tôi đứng chết lặng giữa cơn mưa, không biết đi đâu, về đâu. Bố mẹ tôi mất sớm. Tôi chẳng có anh chị em. Họ hàng cũng thưa thớt, chẳng ai thân thiết đến mức có thể mở lòng cho tôi tá túc. Bạn bè? Ai cũng bận rộn với gia đình riêng của họ. Tôi đã từng đặt cược cả thanh xuân vào người chồng ấy – và giờ, tôi chỉ còn lại chính mình. Tôi lên chiếc xe buýt cuối ngày, trốn chạy khỏi thành phố và nỗi đau. Tôi về quê – một vùng quê nghèo nơi tôi sinh ra nhưng đã rời bỏ nhiều năm về trước. Không ai còn nhớ đến cô bé Hà học giỏi năm nào. Tôi thuê tạm một căn phòng nhỏ cạnh chợ, sống qua ngày bằng cách phụ bán rau, dọn dẹp, ai kêu gì làm nấy. Và rồi tôi gặp anh. Anh tên Tấn – là một người đàn ông trạc tuổi tôi, làm phụ hồ trong một đội xây dựng nhỏ gần chợ. Anh cao lớn, nước da sạm nắng, ít nói, nhưng ánh mắt hiền lành đến kỳ lạ. Chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một buổi chiều anh mua rau. Tôi nhớ hôm đó anh hỏi tôi: “Cô mới về quê à? Sao thấy lạ mà quen.” Tôi cười gượng, đáp: “Lạ lắm, nhưng quen vì nghèo giống nhau.” Tấn bật cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành. Từ đó, mỗi buổi chiều tan ca, anh đều ghé mua ít rau, dù tôi biết anh chẳng cần mua nhiều như thế. Một hôm, trời mưa lớn, căn phòng trọ tôi dột tứ tung. Tấn ghé qua, nhìn thấy cảnh tôi co ro ôm mền, liền nói: “Hay… cô qua ở tạm với tôi vài hôm. Phòng tôi không dột. Tôi sống một mình.” Tôi bối rối, nhưng mệt mỏi quá rồi nên gật đầu. Anh đúng như những gì tôi cảm nhận: tử tế, nhẹ nhàng, không bao giờ vượt qua ranh giới. Chúng tôi ở cùng nhà, nhưng không ngủ chung. Anh nấu cơm, để phần cho tôi. Tôi giặt đồ, phơi cả áo quần anh. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên. Một tuần. Rồi hai tuần. Rồi một buổi chiều nọ, khi đang dọn mâm cơm, anh ngập ngừng nói: “Tôi biết cô đã từng khổ… Tôi thì không có gì, nhà không, tiền cũng ít, nhưng nếu cô không chê, hay là mình cưới nhau?” Tôi sững sờ. Một phần trong tôi muốn từ chối, vì quá khứ còn chưa nguôi. Nhưng phần khác thì lại thèm khát một mái ấm thật sự, một người chồng biết quan tâm. Sau tất cả, tôi gật đầu. Đám cưới đơn giản, chỉ có vài mâm cơm, vài người trong đội xây dựng. Không váy cưới, không hoa cưới. Tôi mặc chiếc áo dài cũ của mẹ, tay run run khi nhận nhẫn cưới là một chiếc vòng bạc do Tấn tự tay gò lấy. Cuộc sống sau hôn nhân đơn giản đến mức lạ kỳ. Tấn vẫn đi làm phụ hồ, sáng sớm dậy sớm lo cơm nước cho tôi trước khi đi. Tôi ở nhà trồng rau, bán thêm vài thứ linh tinh ngoài chợ. Anh không bao giờ lớn tiếng. Không uống rượu. Không cờ bạc. Chỉ mỗi tối, về nhà là hỏi tôi: “Em ăn chưa?” “Em có buồn không?” “Có ai bắt nạt em không?” Tôi bắt đầu cảm thấy mình có giá trị. Một giá trị không đến từ việc có con hay không, mà đến từ việc có người xem mình là quan trọng. Cho đến một ngày, khi tôi đang dọn nhà, tôi phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ được cất rất kỹ dưới gầm giường…...........................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN ĐẦU TIÊN 👇 👇 Ẩn bớt

Anh trai và chị dâu ngủ lại nhà, và vào lúc 1 giờ sáng, tôi l;ặng ng;ười khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ....Tiếng chuông đồng hồ vang lên báo hiệu đã hai giờ sáng, khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài, bầu trời đen đặc như mực. Ánh trăng khuyết yếu ớt rọi qua khung cửa sổ, in lên sàn nhà những vệt sáng mờ ảo. Một tiếng nức nở khe khẽ vang lên từ căn phòng đối diện – phòng của anh trai tôi. Tôi nằm im, lắng nghe. Đó không phải là tiếng khóc bình thường, mà là tiếng khóc chất chứa đau đớn, kìm nén, khiến tôi bất giác cảm thấy bất an. Bị thôi thúc bởi sự tò mò – hay có lẽ là một linh cảm khó tả – tôi rón rén bước ra khỏi giường. Mỗi bước chân đều nhẹ như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya. Tim tôi đập liên hồi khi tôi áp tai vào cánh cửa phòng anh chị. Tiếng nức nở rõ ràng hơn, xen lẫn những tiếng thở dài nặng nề. Một nỗi sợ mơ hồ trùm lên tôi, nhưng tôi vẫn hít một hơi thật sâu rồi khẽ đẩy cánh cửa. Ánh đèn ngủ lờ mờ hắt ra, đủ để tôi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Anh trai tôi – Quân – đang ngồi lặng bên mép giường, hai bàn tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch. Chị dâu tôi – An – ôm lấy lưng anh từ phía sau, đôi vai run lên từng hồi. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng thở dài nặng nề và tiếng nức nở nghẹn ngào của chị. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má chị An, lấp lánh dưới ánh đèn yếu ớt. Cảnh tượng ấy như một cú đấm vào ngực tôi, khiến tôi lặng người. Chị An khẽ cất lời, giọng run rẩy và đứt quãng: "Em xin lỗi… Em thật sự mệt mỏi. Mỗi lần nhìn vào mắt anh, em lại thấy dằn vặt kinh khủng." Anh Quân vẫn bất động, không đáp lại. Cả căn phòng như đông cứng lại trong một nỗi buồn sâu thẳm. Chỉ còn tiếng thút thít của chị An vang lên trong khoảng không tĩnh lặng. Tôi đứng bên ngoài, cảm giác như đang vô tình nghe lén một bí mật không nên biết – một phần bóng tối mà tôi chưa từng hình dung tồn tại trong cuộc hôn nhân tưởng chừng viên mãn của họ. Một lúc sau, anh Quân khẽ lên tiếng, giọng anh nhỏ đến mức tôi phải căng tai lắm mới nghe được: "Anh biết. Anh không trách em đâu, An à. Người đáng xin lỗi là anh mới đúng." Câu nói ấy khiến tâm trí tôi rối bời. Xin lỗi? Vì điều gì? Tại sao lại là anh Quân xin lỗi chị An? Trong đầu tôi quay cuồng với vô vàn câu hỏi chưa có lời giải. Cặp đôi mà tôi từng ngưỡng mộ – luôn dịu dàng, thấu hiểu – giờ lại chìm trong nỗi đau, với những bí mật khó lòng cất lời. Và rồi, tiếng chị An lại vang lên, nghẹn ngào, từng chữ như c/ứa vào lòng tôi.............. Xem thêm tại bình luận ĐẦU TIÊN 👇👇 Ẩn bớt