“Tốt hơn là con bé đừng nhìn thấy mình… mình không muốn nó phải xấu hổ vì mình”, ông nghĩ. Ông đứng lặng ở cuối hội trường, tay cầm một bông hồng, vẫn trong chiếc áo sơ mi cũ kỹ quen thuộc. Không vest. Không cà vạt. Cũng chẳng có mùi nước hoa đắt tiền. Xung quanh ông là những phụ huynh ăn mặc bảnh bao, cầm những chiếc máy ảnh xịn, nói chuyện rôm rả đầy tự hào. Còn ông – chỉ lặng lẽ quan sát. Hơn hai mươi năm qua, ông đã đẩy chiếc xe kem qua từng con phố, dưới cái nắng cháy da hay cơn mưa tầm tã… chỉ để mang được chút tiền về nuôi con gái. Con bé là niềm tự hào duy nhất của ông. Từ ngày còn bé xíu, ông đã thường xuyên nói: — “Con rất thông minh, con gái ạ. Rồi con sẽ đi thật xa.” Với bao nỗ lực, con gái ông đã thi đỗ vào trường đại học y quốc gia. Không hề dễ dàng. Có những ngày đến tiền đi xe cũng không có. Có những đêm học dưới ánh nến vì nhà mất điện. Nhưng cô bé ấy chưa bao giờ bỏ cuộc. Và ông cũng thế. Chưa từng ngừng đẩy chiếc xe kem cũ kỹ. Ông dậy sớm hơn. Bán nhiều hơn. Tất cả số tiền kiếm được – dành cho con: tiền sách, tiền in bài, tiền sinh hoạt. Chưa từng than thở mệt mỏi. Rồi ngày trọng đại cũng đến: lễ tốt nghiệp. Khi người dẫn chương trình đọc tên cô, con gái ông bước lên sân khấu, nhận tấm bằng, rồi nhìn xuống đám đông. Cô nhìn quanh, tìm kiếm… và rồi nhìn thấy ông. Với giọng run run nhưng đầy quyết tâm, cô nói:
“Tốt hơn là con bé đừng nhìn thấy mình… mình không muốn nó phải xấu hổ vì mình”, ông nghĩ.
Ông đứng lặng ở cuối hội trường, tay cầm một bông hồng, vẫn trong chiếc áo sơ mi cũ kỹ quen thuộc.
Không vest. Không cà vạt. Cũng chẳng có mùi nước hoa đắt tiền.
Xung quanh ông là những phụ huynh ăn mặc bảnh bao, cầm những chiếc máy ảnh xịn, nói chuyện rôm rả đầy tự hào.
Còn ông – chỉ lặng lẽ quan sát.
Hơn hai mươi năm qua, ông đã đẩy chiếc xe kem qua từng con phố, dưới cái nắng cháy da hay cơn mưa tầm tã… chỉ để mang được chút tiền về nuôi con gái.
Con bé là niềm tự hào duy nhất của ông.
Từ ngày còn bé xíu, ông đã thường xuyên nói:
— “Con rất thông minh, con gái ạ. Rồi con sẽ đi thật xa.”
Với bao nỗ lực, con gái ông đã thi đỗ vào trường đại học y quốc gia.
Không hề dễ dàng.
Có những ngày đến tiền đi xe cũng không có.
Có những đêm học dưới ánh nến vì nhà mất điện.
Nhưng cô bé ấy chưa bao giờ bỏ cuộc.
Và ông cũng thế.
Chưa từng ngừng đẩy chiếc xe kem cũ kỹ.
Ông dậy sớm hơn. Bán nhiều hơn.
Tất cả số tiền kiếm được – dành cho con: tiền sách, tiền in bài, tiền sinh hoạt.
Chưa từng than thở mệt mỏi.
Rồi ngày trọng đại cũng đến: lễ tốt nghiệp.
Khi người dẫn chương trình đọc tên cô, con gái ông bước lên sân khấu, nhận tấm bằng, rồi nhìn xuống đám đông.
Cô nhìn quanh, tìm kiếm… và rồi nhìn thấy ông.
Với giọng run run nhưng đầy quyết tâm, cô nói:
— “Trước khi ăn mừng tấm bằng này, con muốn mời cha con lên sân khấu.”
— “Bố ơi… lên đây với con đi ạ.” – cô giơ tay chỉ về phía cuối hội trường.
Tất cả lặng thinh.
Mọi ánh mắt đổ dồn về người đàn ông mặc bộ đồ giản dị, đang run lên vì xúc động.
Ông bước lên sân khấu, chậm rãi, nước mắt tràn mi.
Cô gái chạy xuống, ôm chặt lấy ông, thì thầm:
— “Cảm ơn bố… vì chưa từng bỏ cuộc. Vì luôn tin vào con.”
“Cảm ơn bố… vì những cây kem, những cuốn vở, những lời động viên.”
“Vì đã nâng con dậy mỗi lần con muốn buông xuôi.”
Ông không thể kiềm chế.
Ông khóc như chưa từng khóc.
Nhưng không phải vì buồn… mà vì tự hào, xúc động… và tình yêu.
Giữa những tràng pháo tay vang rền, cô gái giơ tấm bằng lên và nói:
— “Tấm bằng này không chỉ là của con. Nó là của bố – người đàn ông với chiếc xe kem.”
Ta không cần giàu có mới để lại di sản cho con cái.
Tình yêu, sự nỗ lực và những hy sinh thầm lặng của một người cha
có thể mở ra cả một tương lai cho con mình.
Bởi bằng cấp không chỉ đến từ sách vở,
mà còn đến từ trái tim của những người luôn âm thầm nâng ta dậy mỗi khi ta muốn bỏ cuộc.