Mẹ chồng đòi con trai đứng tên sổ đỏ một mình để phòng l-y d-ị, rồi ch-ết l-ặng trước câu nói của con trai... Sau tám năm miệt mài, cuối cùng chúng tôi cũng gom đủ tiền để m-ua một ngôi nhà. Đó là một căn nhà cấp bốn nhỏ xinh, có một khoảng sân nhỏ, nằm trong một con hẻm yên tĩnh. Ngôi nhà không quá sang trọng, nhưng nó mang theo bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu hy vọng của chúng tôi. Chúng tôi đã cùng nhau sơn sửa lại ngôi nhà, trang trí nội thất theo ý thích của mình. Từng góc nhỏ trong ngôi nhà đều chứa đựng tình yêu và tâm huyết của cả hai. Ngày chúng tôi dọn về nhà mới, ai cũng vui mừng. Bố mẹ hai bên đều đến chung vui với chúng tôi. Ai cũng khen ngôi nhà đẹp, ấm cúng. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Khi mọi thứ đã ổn định, chúng tôi bắt đầu làm thủ tục để làm sổ đỏ cho ngôi nhà …….ĐỌC TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇👇
Mẹ chồng đòi con trai đứng tên sổ đỏ một mình để phòng l-y d-ị, rồi ch-ết l-ặng trước câu nói của con trai...
Tháng Chín, những cơn mưa cuối mùa đổ rào rào trên mái tôn, gột rửa đi cái oi ả của ngày hè. Tôi, Mai, đang đứng trong căn bếp nhỏ, chuẩn bị bữa tối cho chồng. Hơi ấm từ nồi canh bốc lên, làm tôi cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Sau tám năm đi làm, chắt chiu từng đồng, vợ chồng tôi cuối cùng cũng đã mua được một ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà không quá lớn, nhưng đó là thành quả của bao nhiêu mồ hôi, nước mắt, và cả sự hỗ trợ từ hai bên nội – ngoại.
Nó là giấc mơ bấy lâu của chúng tôi, là tổ ấm mà tôi vẫn hằng mong ước. Tôi và Huy, chồng tôi, quen nhau từ thời đại học. Chúng tôi yêu nhau bằng một tình yêu giản dị, chân thành. Sau khi ra trường, cả hai đều bắt đầu công việc với đồng lương ít ỏi. Chúng tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ, chật chội, và mơ ước về một ngày nào đó sẽ có một ngôi nhà của riêng mình. Chúng tôi làm việc cật lực. Huy làm thêm giờ, tôi nhận thêm việc làm tại nhà. Chúng tôi tằn tiện từng chút một, không dám mua sắm quần áo mới, không dám đi du lịch. Mọi khoản chi tiêu đều được tính toán kỹ lưỡng. Chúng tôi tin rằng, chỉ cần cố gắng, giấc mơ sẽ thành hiện thực.
Không chỉ có chúng tôi, mà cả hai bên gia đình cũng đã hỗ trợ rất nhiều. Bố mẹ tôi ở quê, dù không dư dả gì, vẫn cố gắng chắt chiu gửi tiền lên cho chúng tôi. "Cứ cố gắng lên con. Ba mẹ sẽ luôn ủng hộ con." Ba tôi nói qua điện thoại, giọng ông ấy ấm áp.
Bố mẹ Huy cũng vậy. Dù không trực tiếp cho tiền mặt, nhưng ông bà thường xuyên gửi đồ ăn, thức uống lên cho chúng tôi, giúp chúng tôi giảm bớt gánh nặng chi tiêu. Bà luôn nói: "Cứ ăn uống đầy đủ vào, có sức mà làm việc."
Sau tám năm miệt mài, cuối cùng chúng tôi cũng gom đủ tiền để mua một ngôi nhà. Đó là một căn nhà cấp bốn nhỏ xinh, có một khoảng sân nhỏ, nằm trong một con hẻm yên tĩnh. Ngôi nhà không quá sang trọng, nhưng nó mang theo bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu hy vọng của chúng tôi. Chúng tôi đã cùng nhau sơn sửa lại ngôi nhà, trang trí nội thất theo ý thích của mình. Từng góc nhỏ trong ngôi nhà đều chứa đựng tình yêu và tâm huyết của cả hai.
Ngày chúng tôi dọn về nhà mới, ai cũng vui mừng. Bố mẹ hai bên đều đến chung vui với chúng tôi. Ai cũng khen ngôi nhà đẹp, ấm cúng. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Khi mọi thứ đã ổn định, chúng tôi bắt đầu làm thủ tục để làm sổ đỏ cho ngôi nhà. Đây là bước cuối cùng để giấc mơ của chúng tôi trở thành hiện thực trọn vẹn. Chúng tôi đã hẹn lịch ở phòng công chứng, và mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Tại phòng công chứng, khi đang chờ đến lượt, mẹ chồng tôi bỗng kéo tay Huy ra một góc, nói nhỏ điều gì đó. Tôi đứng cách đó không xa, không nghe rõ được cuộc nói chuyện của họ, nhưng tôi thấy mẹ chồng tôi nói với vẻ mặt khá nghiêm túc, còn Huy thì lắng nghe. Tôi thoáng thấy ánh mắt mẹ chồng tôi liếc về phía tôi. Linh tính mách bảo tôi có điều gì đó không ổn.
Tôi cố gắng tập trung vào cuốn sổ tôi đang cầm, nhưng tai tôi vẫn cố gắng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Rồi, tôi nghe rõ một câu nói từ mẹ chồng tôi: “Tốt nhất chỉ đứng tên con thôi. Để vợ vào tên lỡ mai này li dị thì mất trắng.”
Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi chết lặng. Tôi không thể tin vào tai mình. Mẹ chồng tôi... bà ấy lại nói ra những lời đó ngay tại đây sao? Ngay trước mặt tôi sao?
Nỗi đau, sự thất vọng dâng trào trong lòng tôi. Tôi đã tin tưởng bà ấy, đã yêu thương bà ấy như mẹ ruột. Vậy mà bà ấy lại có thể nói ra những lời đó, những lời nghi ngờ, những lời chia rẽ như vậy. Cả tuổi trẻ của tôi, cả những hy vọng của tôi, dường như đang bị bà ấy đạp đổ một cách phũ phàng.
Tôi cảm thấy mình như đang đứng trên bờ vực thẳm. Tất cả những gì tôi đã cố gắng xây dựng, tất cả những gì tôi đã tin tưởng, bỗng chốc trở nên lung lay.
Phản Ứng Bất Ngờ Từ Chồng Và Giọt Nước Mắt Xúc Động
Tôi đứng đó, bất động. Tôi chờ đợi phản ứng của Huy. Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ im lặng, hoặc sẽ tìm cách xoa dịu mẹ. Bởi vì anh ấy luôn là người hiền lành, luôn muốn làm vừa lòng mẹ.
Thế nhưng, điều bất ngờ đã xảy ra. Huy nhìn mẹ mình, ánh mắt anh ấy đầy sự kiên quyết. Anh ấy mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng đầy mạnh mẽ. Rồi anh ấy nói thẳng, giọng anh ấy rõ ràng, dứt khoát, đủ để tôi có thể nghe thấy từ xa: “Nếu mẹ nghĩ vậy, thì con sẽ không làm sổ đỏ nữa. Vì ngôi nhà này không có vợ con, nó không đáng gọi là nhà.”
Mẹ chồng tôi nghẹn lời. Khuôn mặt bà ấy tái mét. Bà ấy không thể tin được rằng, con trai bà ấy, người luôn nghe lời bà, lại dám nói những lời đó.
Tôi đứng lặng đi trong niềm xúc động. Nước mắt tôi chảy dài. Đó không phải là những giọt nước mắt của sự tủi thân, mà là những giọt nước mắt của sự biết ơn, của sự hạnh phúc. Tôi không thể tin được rằng, cuối cùng, Huy đã đứng về phía tôi. Anh ấy đã bảo vệ tôi, đã khẳng định giá trị của tôi.
Huy quay lại nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự dịu dàng, sự thấu hiểu. Anh ấy nắm chặt tay tôi. "Mình về thôi em." Anh ấy nói, giọng anh ấy ấm áp.
Chúng tôi rời khỏi phòng công chứng. Mẹ chồng tôi vẫn đứng đó, lặng người. Bà ấy không nói một lời nào.
Hạnh Phúc Vẹn Nguyên Và Bài Học Về Niềm Tin
Trên đường về, tôi và Huy im lặng. Tôi không nói gì, nhưng lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc. Huy đã chứng minh cho tôi thấy rằng, anh ấy yêu tôi thật lòng, anh ấy tin tưởng tôi tuyệt đối. Anh ấy không chỉ yêu tôi khi tôi là một cô gái xinh đẹp, mà anh ấy yêu tôi cả khi tôi là một người vợ, một người bạn đời.
Về đến nhà, chúng tôi ngồi lại nói chuyện với nhau. Huy ôm tôi vào lòng, nói lời xin lỗi. "Anh xin lỗi em. Anh biết em đã phải chịu đựng rất nhiều."
"Không sao đâu anh. Em không giận anh đâu. Em chỉ thấy hạnh phúc thôi." Tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào.
Huy nói rằng, anh ấy đã nhận ra rằng, điều quan trọng nhất không phải là tiền bạc, không phải là tài sản. Điều quan trọng nhất là tình yêu thương, là niềm tin, là sự trọn vẹn của một gia đình.
Chúng tôi quyết định không làm sổ đỏ nữa. Ít nhất là ở thời điểm đó. Chúng tôi vẫn sống trong ngôi nhà nhỏ của mình, ngôi nhà mà chúng tôi đã cùng nhau xây dựng bằng tình yêu thương và sự cố gắng. Đối với chúng tôi, ngôi nhà này đã là của chúng tôi, không cần bất kỳ giấy tờ nào chứng minh.
Mẹ chồng tôi, sau sự việc đó, cũng thay đổi thái độ. Bà ấy không còn nói những lời khó nghe nữa. Bà ấy trở nên hiền lành hơn, ít soi mói hơn. Bà ấy vẫn thường xuyên ghé thăm chúng tôi, nhưng không còn xen vào chuyện của chúng tôi nữa.
Tôi không biết bà ấy đã nghĩ gì. Có lẽ, bà ấy đã nhận ra lỗi lầm của mình. Hoặc có lẽ, bà ấy đã hiểu rằng, tiền bạc không thể mua được tình yêu thương, không thể mua được sự tôn trọng.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.
Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự phản bội. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.