hư, mọi nỗ lực của tôi đều bị đáp lại bằng những lời cằn nhằn. ------ Hôm đó, tôi mua tặng mẹ một áo khoác len, loại tốt, để khi Trời lạnh mẹ mặc cho ấm. Tôi đã háo hức và tưởng tượng ra cảnh mẹ sẽ vui mừng thế nào. Nhưng không. Mẹ tôi cầm chiếc áo, lật qua lật lại, rồi thở dài: "Trời ơi, mua làm gì cho tốn tiền! Mẹ ở nhà có thiếu quần áo đâu. Để tiền đó mà lo cho cái thân, cuối năm còn cưới vợ. Con cứ bày biện đủ thứ!" Ba tôi ngồi bên cạnh, gật gù phụ họa: "Mẹ mày nói đúng đó. Tụi tao có cần gì đâu." Lòng tôi chùng xuống một chút. Tôi cảm thấy hụt hẫng, như thể tình cảm của mình đã không được đón nhận. Chiếc áo đó, mẹ cất kỹ vào trong tủ, và tôi nghĩ bà sẽ không bao giờ mặc nó. ----- Lần khác, tôi mua biếu cho ba một bộ ấm trà bằng gốm. Vì biết ba rất thích uống trà. Vẫn là bài ca quen thuộc. Ba tôi nhìn bộ ấm trà, rồi lại nhìn tôi: "Mua cái này làm gì? Tốn kém. Cái ấm cũ còn xài được khỏe re. Mày cứ tiêu tiền không biết nghĩ." Tôi chỉ cười trừ, nhưng trong lòng thì không khỏi buồn. Có lẽ, ba mẹ không thực sự cần mấy thứ này. Và tôi đã gần như tin vào điều đó. Cho đến một buổi chiều cuối tuần, lúc đó nhà có khách, một người bác ở quê lên chơi.Xem tiếp tại bình luận
Từ ngày tôi bắt đầu đi làm và có đồng lương đầu tiên, tôi đã luôn muốn mua cho ba mẹ những thứ tốt nhất. Mà dường như, mọi nỗ lực của tôi đều bị đáp lại bằng những lời cằn nhằn.
------
Hôm đó, tôi mua tặng mẹ một áo khoác len, loại tốt, để khi Trời lạnh mẹ mặc cho ấm.
Tôi đã háo hức và tưởng tượng ra cảnh mẹ sẽ vui mừng thế nào.
Nhưng không. Mẹ tôi cầm chiếc áo, lật qua lật lại, rồi thở dài:
"Trời ơi, mua làm gì cho tốn tiền! Mẹ ở nhà có thiếu quần áo đâu. Để tiền đó mà lo cho cái thân, cuối năm còn cưới vợ. Con cứ bày biện đủ thứ!"
Ba tôi ngồi bên cạnh, gật gù phụ họa: "Mẹ mày nói đúng đó. Tụi tao có cần gì đâu."
Lòng tôi chùng xuống một chút. Tôi cảm thấy hụt hẫng, như thể tình cảm của mình đã không được đón nhận. Chiếc áo đó, mẹ cất kỹ vào trong tủ, và tôi nghĩ bà sẽ không bao giờ mặc nó.
-----
Lần khác, tôi mua biếu cho ba một bộ ấm trà bằng gốm. Vì biết ba rất thích uống trà.
Vẫn là bài ca quen thuộc. Ba tôi nhìn bộ ấm trà, rồi lại nhìn tôi: "Mua cái này làm gì? Tốn kém. Cái ấm cũ còn xài được khỏe re. Mày cứ tiêu tiền không biết nghĩ."
Tôi chỉ cười trừ, nhưng trong lòng thì không khỏi buồn. Có lẽ, ba mẹ không thực sự cần mấy thứ này.
Và tôi đã gần như tin vào điều đó.
Cho đến một buổi chiều cuối tuần, lúc đó nhà có khách, một người bác ở quê lên chơi.
-----
Tôi đang ở trong phòng, thì nghe tiếng mẹ tôi oang oang ở phòng khách, giọng đầy phấn khởi: "Ấy, anh coi cái áo này nè? Của thằng con trai tui, nó mới mua cho tui đó. Đi làm trên thành phố vất vả, mà lúc nào cũng nghĩ đến mẹ già này. Anh sờ thử xem, có xịn không?"
Tôi tò mò, khẽ hé cửa nhìn ra. Mẹ tôi đang mặc chính cái áo khoác len mà bà đã "chê".
Bà cứ đi qua đi lại, tay mân mê vạt áo, gương mặt rạng rỡ một niềm tự hào không thể che giấu.
Rồi tôi lại nghe tiếng ba tôi: "Bà vô pha cho tui ấm trà mới đi!"
Tôi thấy ba tôi đang trịnh trọng lấy bộ ấm trà mà ông đã chê là "tốn kém" ra, lau chùi cẩn thận, rồi rót vào ly.
Ông vừa làm vừa nói với bác tôi, giọng thản nhiên nhưng ánh mắt thì lấp lánh: "Bộ ấm này của thằng Út tôi nó mua đó. Trà pha bằng ấm này, không hiểu sao nó đậm đà hẳn"
-----
Khoảnh khắc đó, tôi đứng sau cánh cửa, bất động. Và rồi, mắt ngấn lệ.
Tôi không buồn. Tại lời ba mẹ nói quá ngọt ngào. Hóa ra, tôi đã hiểu sai hết về họ.
Tôi đã hiểu ra cái ngôn ngữ tình yêu đầy "mâu thuẫn" của thế hệ họ.
Lời chê bai "tốn kém" không phải là sự từ chối, mà là một lời xót xa. Xót con mình vất vả kiếm tiền. Xót con mình không biết tiết kiệm lo cho tương lai. Lời chê đó chính là "Mẹ thương con lắm."
Món quà không còn là một vật vô tri, nó đã trở thành một minh chứng. Minh chứng cho việc họ có một đứa con dù có đi đâu, vẫn biết, vẫn còn nhớ tới họ.
Từ đó, mỗi lần về nhà, tôi vẫn mua quà cho ba mẹ. Và tôi vẫn nghe những lời cằn nhằn quen thuộc. Nhưng giờ đây, tôi không còn nghĩ nhiều nữa.
Được nghe những lời chê trách đó. Lòng lại thấy rất vui...