Dám dừng xe của tôi ư, những người CSGT này thật thú vị. Cô gái cho phép anh ph/ạt tôi. P//hạt nặng vào nhé, chị không có tiền lẻ đâu....Trưa hè tháng Bảy, mặt đường như nứt ra dưới cái nắng gắt của thành phố. Những tia nắng phản chiếu trên nắp capo chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đậu sát lề đường, tạo thành những vệt chói lóa đến nhức mắt. Một chiếc ô tô dừng giữa ngã tư khi đèn giao thông đã chuyển sang đỏ được hơn bảy giây. Một chiếc mô tô phân khối lớn của Cảnh sát giao thông ngay lập tức lướt tới. Tiếng còi huýt sắc như lát dao mỏng cắt ngang dòng âm thanh ồn ã của phố xá. Bên trong xe, một người phụ nữ trẻ tháo kính râm, môi nhếch nhẹ đầy thách thức. “Dám dừng xe của tôi ư, những người CSGT này thật thú vị. Cô gái cho phép anh phạt tôi. Phạt nặng vào nhé, chị không có tiền lẻ đâu.” Câu nói ấy, tưởng như chỉ là một lời trêu đùa nửa vời, lại trở thành khởi đầu cho một câu chuyện mà chính cô cũng không ngờ đến. Thanh Mai, 32 tuổi, giám đốc một công ty truyền thông đang lên tại Sài Gòn, là kiểu người phụ nữ không ngại va chạm, sắc sảo và kiêu hãnh. Cuộc đời cô là một chuỗi những nỗ lực tự thân, từ đứa con gái tỉnh lẻ lên thành phố học đại học, đi làm thêm đủ nghề, rồi đứng dậy thành công với hai bàn tay trắng. Từ lâu, Mai tin rằng tiền có thể giải quyết được gần như mọi vấn đề. Kể cả những lần vi phạm giao thông. Cô không hẳn là người xấu – chỉ là đã quen với việc được ưu tiên, được nể trọng, và đôi khi, được tha thứ chỉ vì địa vị của mình. Cảnh sát Tuấn – 27 tuổi, quê ở Đồng Tháp – là một người đàn ông điềm tĩnh, ít nói và đặc biệt ghét những người lái xe thiếu ý thức. Anh không quan tâm họ giàu hay nghèo, xinh đẹp hay quyền lực – chỉ quan tâm đến sự an toàn của những người đi đường. Khi dừng chiếc xe đó lại, anh không hề biết người trong xe là ai. Câu nói của cô gái khiến anh hơi khựng lại – không phải vì bị “đe nẹt”, mà vì cảm giác buồn lạ lùng. Một người phụ nữ có vẻ ngoài thanh lịch, lại có thể nói ra một câu thiếu thiện chí đến vậy. “Chào chị, tôi yêu cầu chị xuất trình giấy tờ xe và bằng lái. Chị đã vượt đèn đỏ – đây là lỗi nghiêm trọng có thể gây tai nạn cho người khác.” Mai không thèm nhìn anh. Cô lục ví, đưa giấy tờ kèm theo một câu nữa: “Phạt luôn cho nhanh. Tôi không có thời gian đứng đây tranh luận đâu.” Tuấn bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu. Anh không nhận tiền. Anh cũng không vội lập biên bản. Thay vào đó, anh nói: “Chị có thể không quan tâm đến mức phạt. Nhưng tôi cần chị hiểu rõ, hành vi của chị có thể khiến một đứa trẻ bị tai nạn khi qua đường. Tôi gặp nhiều trường hợp như vậy rồi.” Mai cười khẩy: “Tôi không cần nghe bài thuyết giáo đó. Anh làm đúng trách nhiệm thì cứ phạt, thế thôi.”...... bạn đọc tiếp câu chuyện tại phần bình luận ĐẦU TIÊN 👇👇 Ẩn bớt

 

Dám dừng xe của tôi ư, những người CSGT này thật thú vị. Cô gái cho phép anh ph/ạt tôi. P//hạt nặng vào nhé, chị không có tiền lẻ đâu….

 Trưa hè tháng Bảy, mặt đường như nứt ra dưới cái nắng gắt của thành phố. Những tia nắng phản chiếu trên nắp capo chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đậu sát lề đường, tạo thành những vệt chói lóa đến nhức mắt. Một chiếc ô tô dừng giữa ngã tư khi đèn giao thông đã chuyển sang đỏ được hơn bảy giây. Một chiếc mô tô phân khối lớn của Cảnh sát giao thông ngay lập tức lướt tới. Tiếng còi huýt sắc như lát dao mỏng cắt ngang dòng âm thanh ồn ã của phố xá.



Bên trong xe, một người phụ nữ trẻ tháo kính râm, môi nhếch nhẹ đầy thách thức.

“Dám dừng xe của tôi ư, những người CSGT này thật thú vị. Cô gái cho phép anh phạt tôi. Phạt nặng vào nhé, chị không có tiền lẻ đâu.”

Câu nói ấy, tưởng như chỉ là một lời trêu đùa nửa vời, lại trở thành khởi đầu cho một câu chuyện mà chính cô cũng không ngờ đến.

Thanh Mai, 32 tuổi, giám đốc một công ty truyền thông đang lên tại Sài Gòn, là kiểu người phụ nữ không ngại va chạm, sắc sảo và kiêu hãnh. Cuộc đời cô là một chuỗi những nỗ lực tự thân, từ đứa con gái tỉnh lẻ lên thành phố học đại học, đi làm thêm đủ nghề, rồi đứng dậy thành công với hai bàn tay trắng. Từ lâu, Mai tin rằng tiền có thể giải quyết được gần như mọi vấn đề. Kể cả những lần vi phạm giao thông.

Cô không hẳn là người xấu – chỉ là đã quen với việc được ưu tiên, được nể trọng, và đôi khi, được tha thứ chỉ vì địa vị của mình.

Cảnh sát Tuấn – 27 tuổi, quê ở Đồng Tháp – là một người đàn ông điềm tĩnh, ít nói và đặc biệt ghét những người lái xe thiếu ý thức. Anh không quan tâm họ giàu hay nghèo, xinh đẹp hay quyền lực – chỉ quan tâm đến sự an toàn của những người đi đường.

Khi dừng chiếc xe đó lại, anh không hề biết người trong xe là ai. Câu nói của cô gái khiến anh hơi khựng lại – không phải vì bị “đe nẹt”, mà vì cảm giác buồn lạ lùng. Một người phụ nữ có vẻ ngoài thanh lịch, lại có thể nói ra một câu thiếu thiện chí đến vậy.

“Chào chị, tôi yêu cầu chị xuất trình giấy tờ xe và bằng lái. Chị đã vượt đèn đỏ – đây là lỗi nghiêm trọng có thể gây tai nạn cho người khác.”

Mai không thèm nhìn anh. Cô lục ví, đưa giấy tờ kèm theo một câu nữa:

“Phạt luôn cho nhanh. Tôi không có thời gian đứng đây tranh luận đâu.”

Tuấn bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu. Anh không nhận tiền. Anh cũng không vội lập biên bản. Thay vào đó, anh nói:

“Chị có thể không quan tâm đến mức phạt. Nhưng tôi cần chị hiểu rõ, hành vi của chị có thể khiến một đứa trẻ bị tai nạn khi qua đường. Tôi gặp nhiều trường hợp như vậy rồi.”

Mai cười khẩy: “Tôi không cần nghe bài thuyết giáo đó. Anh làm đúng trách nhiệm thì cứ phạt, thế thôi.”

Im lặng một lúc, Tuấn nói, vẫn với giọng nhẹ nhàng:

“Nếu chị rảnh một buổi, tôi mời chị đến một ca trực với tôi. Chỉ cần 2 tiếng thôi. Nếu sau đó chị vẫn nghĩ việc vượt đèn đỏ không đáng gì, tôi sẽ xin cơ quan miễn lỗi vi phạm cho chị.”

Mai cười phá lên: “Cảnh sát giờ mời cả người vi phạm đi chơi à?”

“Không phải đi chơi. Là để hiểu. Chị dám không?”

Ánh mắt anh lúc đó không hề khiêu khích, chỉ là một sự thách thức rất yên tĩnh. Lạ thay, lần đầu tiên sau nhiều năm, Mai cảm thấy… mình bị lay động.

Ngày hôm sau, đúng 5 giờ chiều, Thanh Mai có mặt ở trụ sở Đội CSGT quận. Cô không chắc tại sao mình lại đến. Có lẽ là sự tò mò. Cũng có thể là vì sự lạnh lùng bình thản trong mắt anh cảnh sát hôm trước khiến cô không thể dửng dưng như mọi lần.

Tuấn đón cô bằng nụ cười nhẹ. Anh đưa cho cô một áo phản quang, mũ bảo hiểm và cùng cô leo lên mô tô

“Hôm nay anh định cho tôi xem điều gì? Người vượt đèn đỏ như tôi, nhưng nghèo hơn?” – Mai hỏi, nửa giễu cợt.

Tuấn không trả lời. Họ dừng tại một đoạn đường giao nhau gần trường học, nơi thường xảy ra kẹt xe giờ tan học.

Chỉ trong 15 phút, Mai tận mắt chứng kiến một ông bố hốt hoảng dắt đứa con bị ngã xe vì một chiếc ô tô phóng nhanh vượt đèn. Một bà cụ bị lạc giữa dòng xe cộ hỗn loạn, suýt bị một xe tải húc vào. Và một nhóm học sinh cấp 2 lách vội giữa các làn xe, thiếu chút nữa bị xe ba gác tông trúng.

Tuấn chỉ lặng lẽ hướng dẫn, ngăn cản, giải quyết.

Mai đứng bên, đột nhiên thấy nóng lòng – không phải vì trời – mà vì cảm giác xấu hổ đang len lỏi dần trong ngực.

“Khi chị vượt đèn đỏ hôm qua,” Tuấn nói khi họ nghỉ uống nước sau hơn một tiếng, “chỉ cần có một người chạy theo chị, và một người khác cũng vội – tai nạn xảy ra là chuyện trong tích tắc.”

Mai lặng đi. Không ai từng nói với cô như vậy – không bằng giọng la mắng, cũng không bằng thái độ ghét bỏ. Chỉ là một người đang làm đúng công việc, và muốn ai đó hiểu vì sao họ phải làm vậy.

Cô nhìn anh. Lần đầu tiên, ánh mắt không còn thách thức. “Tôi… không nghĩ mọi chuyện nghiêm trọng vậy,” cô khẽ nói.

Tuấn mỉm cười: “Giờ thì chị biết rồi.”

Chiều hôm đó, Thanh Mai rời khỏi Đội CSGT với một tâm trạng kỳ lạ. Cô không còn thấy bản thân ở vị trí “người trên”, cũng không cảm thấy mình bị “giáo huấn”. Thay vào đó là sự im lặng lạ lẫm – thứ im lặng khi người ta bắt đầu nhìn lại chính mình.

Cô không kể cho ai về buổi chiều hôm ấy. Nhưng hôm sau, thay vì cho tài xế đưa đi làm, cô tự lái xe đến công ty. Dừng đèn đỏ đúng thời gian. Nhìn rõ vạch dừng. Đeo dây an toàn, không dùng điện thoại. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy như mình đang lái một chiếc xe có linh hồn – không phải là công cụ để thể hiện đẳng cấp, mà là phương tiện kết nối giữa cô và những con người khác cùng chia sẻ con đường.

Tối đó, khi ngồi một mình trong căn hộ cao cấp tầng 18, ánh đèn thành phố lấp lánh ngoài cửa kính, Mai bỗng nhớ về một buổi chiều năm cô 13 tuổi. Khi ấy, mẹ cô bị một chiếc xe máy đâm phải khi đang đi bộ qua đường ở quê – vì một người đàn ông phóng nhanh vượt đèn đỏ

Mẹ gãy chân, phải nghỉ bán hàng gần 3 tháng. Cả nhà thiếu thốn, bữa ăn chỉ còn rau luộc và cơm chan nước mắm. Cô bé Mai khi ấy từng phải xin nghỉ học vài tuần để trông em, nấu cơm, giặt đồ.

Nhà nghỉ dưỡng

Cô đã từng khóc khi nghe bác sĩ nói: “May mà bà ấy né kịp một chút, không là gãy cột sống luôn rồi.”

Vậy mà… cô đã quên. Hoặc cố tình quên. Trong dòng đời bận rộn và những mối quan hệ đầy toan tính, Mai đã biến thành một người phụ nữ lạnh lùng, sống như thể không có quá khứ. Một người nghĩ rằng mình có quyền vượt đèn đỏ – như thể thời gian, luật pháp, và cả người khác… đều là thứ có thể mua được bằng tiền.

Hai tuần sau, Mai gọi điện cho Cảnh sát Tuấn. Không phải để “cảm ơn”, cũng không phải để xin xỏ. Cô nói:

“Tôi muốn tài trợ chương trình tuyên truyền giao thông cho học sinh ở một trường vùng ven. Anh có thể giúp tôi kết nối với nơi cần nhất không?”

Tuấn im lặng vài giây, rồi hỏi: “Chị thật sự muốn làm chứ không phải vì… hình ảnh công ty?”

Mai đáp nhẹ: “Vì hình ảnh của chính tôi. Tôi muốn mình không còn là kiểu người có thể dễ dàng quên một bài học.”

Chưa đầy một tháng sau, chương trình đầu tiên được tổ chức ở một trường cấp 2 tại Hóc Môn. Không có băng rôn rầm rộ, không logo công ty. Mai đến đó trong bộ đồ giản dị, ngồi hàng ghế cuối. Cô nhìn lũ trẻ chăm chú lắng nghe Tuấn chia sẻ về tai nạn, về ý thức, và về những hậu quả có thật. Lúc một em học sinh đứng lên hỏi:

“Nếu ba mẹ con cũng hay vượt đèn đỏ, con phải làm sao ạ?”
Mai thấy sống mũi mình cay xè

Hôm đó, sau buổi tuyên truyền, Tuấn đến chào Mai. Anh không nói lời cảm ơn sáo rỗng, chỉ hỏi:

“Chị vẫn còn giữ thói quen vượt đèn đỏ không?”

Mai bật cười. “Không. Giờ tôi còn dừng lại trước khi đèn vàng nữa kìa.”

Họ cùng cười. Một lúc sau, Tuấn ngập ngừng:

“Nếu chị rảnh… có thể hôm nào tôi mời chị về quê tôi một chuyến. Có một ngôi trường nhỏ ở đó, các em học sinh chưa từng được dạy bài học về an toàn giao thông một cách tử tế.”

Mai nhìn anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy ánh mắt anh không còn là của một người thi hành công vụ – mà là ánh mắt của một người đàn ông tin rằng thay đổi, dù nhỏ nhất, vẫn đáng giá.

Cuộc sống của Mai không thay đổi một cách kịch tính. Cô vẫn điều hành công ty, vẫn dự tiệc, vẫn gặp gỡ đối tác. Nhưng có một điều lặng lẽ thay đổi trong cách cô sống:

  • Cô không còn lái xe ẩu khi vội.

  • Không lớn tiếng với nhân viên.

  • Không coi thường những người lao động ngoài đường phố.

Cô bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm khi làm điều đúng, dù không ai biết. Và bắt đầu hiểu rằng, đôi khi, một lời phạt – nếu đi kèm với sự tử tế – có thể là món quà lớn nhất trong đời một con người.

Một buổi chiều muộn, Mai đang ngồi đọc sách thì nhận được tin nhắn từ Tuấn:

“Chiều mai tôi lên trụ sở trình đề xuất dự án ‘Học Giao Thông – Học Làm Người’. Nếu chị rảnh, cùng đi nhé.”

Mai trả lời chỉ bằng một từ: “Sẵn sàng.”

Ngoài kia, đèn giao thông chuyển xanh. Dòng xe lại tiếp tục trôi, nhưng lần này – cô biết rõ mình đang đi đâu.

“Tử tế không cần phải to tát. Đôi khi, chỉ cần dừng đúng lúc – trước một vạch đèn đỏ – là đã cứu được một cuộc đời.”

Bài viết khác

Bị Chồng đ;uổi đi, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi...Tôi vẫn nhớ rõ cái buổi chiều mưa đó – khi tôi bị đuổi ra khỏi căn nhà từng gọi là "tổ ấm" với đúng một vali quần áo và chiếc điện thoại sắp cạn pin. Chồng tôi – người từng thề thốt “một đời yêu em” – đã không chút thương xót ném tôi ra đường sau khi tôi bị sảy thai lần thứ hai. “Tôi cưới cô để có con. Không phải để nuôi một cái thân bất tài chỉ biết khóc lóc,” anh ta gằn giọng, đẩy mạnh cánh cửa trước mặt tôi. Tiếng cánh cửa đóng lại, vang lên như một bản án lạnh lùng. Tôi đứng chết lặng giữa cơn mưa, không biết đi đâu, về đâu. Bố mẹ tôi mất sớm. Tôi chẳng có anh chị em. Họ hàng cũng thưa thớt, chẳng ai thân thiết đến mức có thể mở lòng cho tôi tá túc. Bạn bè? Ai cũng bận rộn với gia đình riêng của họ. Tôi đã từng đặt cược cả thanh xuân vào người chồng ấy – và giờ, tôi chỉ còn lại chính mình. Tôi lên chiếc xe buýt cuối ngày, trốn chạy khỏi thành phố và nỗi đau. Tôi về quê – một vùng quê nghèo nơi tôi sinh ra nhưng đã rời bỏ nhiều năm về trước. Không ai còn nhớ đến cô bé Hà học giỏi năm nào. Tôi thuê tạm một căn phòng nhỏ cạnh chợ, sống qua ngày bằng cách phụ bán rau, dọn dẹp, ai kêu gì làm nấy. Và rồi tôi gặp anh. Anh tên Tấn – là một người đàn ông trạc tuổi tôi, làm phụ hồ trong một đội xây dựng nhỏ gần chợ. Anh cao lớn, nước da sạm nắng, ít nói, nhưng ánh mắt hiền lành đến kỳ lạ. Chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một buổi chiều anh mua rau. Tôi nhớ hôm đó anh hỏi tôi: “Cô mới về quê à? Sao thấy lạ mà quen.” Tôi cười gượng, đáp: “Lạ lắm, nhưng quen vì nghèo giống nhau.” Tấn bật cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành. Từ đó, mỗi buổi chiều tan ca, anh đều ghé mua ít rau, dù tôi biết anh chẳng cần mua nhiều như thế. Một hôm, trời mưa lớn, căn phòng trọ tôi dột tứ tung. Tấn ghé qua, nhìn thấy cảnh tôi co ro ôm mền, liền nói: “Hay… cô qua ở tạm với tôi vài hôm. Phòng tôi không dột. Tôi sống một mình.” Tôi bối rối, nhưng mệt mỏi quá rồi nên gật đầu. Anh đúng như những gì tôi cảm nhận: tử tế, nhẹ nhàng, không bao giờ vượt qua ranh giới. Chúng tôi ở cùng nhà, nhưng không ngủ chung. Anh nấu cơm, để phần cho tôi. Tôi giặt đồ, phơi cả áo quần anh. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên. Một tuần. Rồi hai tuần. Rồi một buổi chiều nọ, khi đang dọn mâm cơm, anh ngập ngừng nói: “Tôi biết cô đã từng khổ… Tôi thì không có gì, nhà không, tiền cũng ít, nhưng nếu cô không chê, hay là mình cưới nhau?” Tôi sững sờ. Một phần trong tôi muốn từ chối, vì quá khứ còn chưa nguôi. Nhưng phần khác thì lại thèm khát một mái ấm thật sự, một người chồng biết quan tâm. Sau tất cả, tôi gật đầu. Đám cưới đơn giản, chỉ có vài mâm cơm, vài người trong đội xây dựng. Không váy cưới, không hoa cưới. Tôi mặc chiếc áo dài cũ của mẹ, tay run run khi nhận nhẫn cưới là một chiếc vòng bạc do Tấn tự tay gò lấy. Cuộc sống sau hôn nhân đơn giản đến mức lạ kỳ. Tấn vẫn đi làm phụ hồ, sáng sớm dậy sớm lo cơm nước cho tôi trước khi đi. Tôi ở nhà trồng rau, bán thêm vài thứ linh tinh ngoài chợ. Anh không bao giờ lớn tiếng. Không uống rượu. Không cờ bạc. Chỉ mỗi tối, về nhà là hỏi tôi: “Em ăn chưa?” “Em có buồn không?” “Có ai bắt nạt em không?” Tôi bắt đầu cảm thấy mình có giá trị. Một giá trị không đến từ việc có con hay không, mà đến từ việc có người xem mình là quan trọng. Cho đến một ngày, khi tôi đang dọn nhà, tôi phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ được cất rất kỹ dưới gầm giường…...........................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN ĐẦU TIÊN 👇 👇 Ẩn bớt

Anh trai và chị dâu ngủ lại nhà, và vào lúc 1 giờ sáng, tôi l;ặng ng;ười khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ....Tiếng chuông đồng hồ vang lên báo hiệu đã hai giờ sáng, khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài, bầu trời đen đặc như mực. Ánh trăng khuyết yếu ớt rọi qua khung cửa sổ, in lên sàn nhà những vệt sáng mờ ảo. Một tiếng nức nở khe khẽ vang lên từ căn phòng đối diện – phòng của anh trai tôi. Tôi nằm im, lắng nghe. Đó không phải là tiếng khóc bình thường, mà là tiếng khóc chất chứa đau đớn, kìm nén, khiến tôi bất giác cảm thấy bất an. Bị thôi thúc bởi sự tò mò – hay có lẽ là một linh cảm khó tả – tôi rón rén bước ra khỏi giường. Mỗi bước chân đều nhẹ như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya. Tim tôi đập liên hồi khi tôi áp tai vào cánh cửa phòng anh chị. Tiếng nức nở rõ ràng hơn, xen lẫn những tiếng thở dài nặng nề. Một nỗi sợ mơ hồ trùm lên tôi, nhưng tôi vẫn hít một hơi thật sâu rồi khẽ đẩy cánh cửa. Ánh đèn ngủ lờ mờ hắt ra, đủ để tôi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Anh trai tôi – Quân – đang ngồi lặng bên mép giường, hai bàn tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch. Chị dâu tôi – An – ôm lấy lưng anh từ phía sau, đôi vai run lên từng hồi. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng thở dài nặng nề và tiếng nức nở nghẹn ngào của chị. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má chị An, lấp lánh dưới ánh đèn yếu ớt. Cảnh tượng ấy như một cú đấm vào ngực tôi, khiến tôi lặng người. Chị An khẽ cất lời, giọng run rẩy và đứt quãng: "Em xin lỗi… Em thật sự mệt mỏi. Mỗi lần nhìn vào mắt anh, em lại thấy dằn vặt kinh khủng." Anh Quân vẫn bất động, không đáp lại. Cả căn phòng như đông cứng lại trong một nỗi buồn sâu thẳm. Chỉ còn tiếng thút thít của chị An vang lên trong khoảng không tĩnh lặng. Tôi đứng bên ngoài, cảm giác như đang vô tình nghe lén một bí mật không nên biết – một phần bóng tối mà tôi chưa từng hình dung tồn tại trong cuộc hôn nhân tưởng chừng viên mãn của họ. Một lúc sau, anh Quân khẽ lên tiếng, giọng anh nhỏ đến mức tôi phải căng tai lắm mới nghe được: "Anh biết. Anh không trách em đâu, An à. Người đáng xin lỗi là anh mới đúng." Câu nói ấy khiến tâm trí tôi rối bời. Xin lỗi? Vì điều gì? Tại sao lại là anh Quân xin lỗi chị An? Trong đầu tôi quay cuồng với vô vàn câu hỏi chưa có lời giải. Cặp đôi mà tôi từng ngưỡng mộ – luôn dịu dàng, thấu hiểu – giờ lại chìm trong nỗi đau, với những bí mật khó lòng cất lời. Và rồi, tiếng chị An lại vang lên, nghẹn ngào, từng chữ như c/ứa vào lòng tôi.............. Xem thêm tại bình luận ĐẦU TIÊN 👇👇 Ẩn bớt