CHỜ EM SAU CƠN MƯA Chiều Hà Nội, mưa bất chợt rơi. Mưa lạ lắm – không dữ dội, chỉ đủ lạnh để lòng người bỗng buốt lại. Hà đứng lặng giữa ngã tư cũ, nơi anh và Ly từng hẹn nhau mỗi tuần vào 5 giờ chiều. Đã bốn năm. Bốn năm kể từ khi cô biến mất, để lại một dòng tin nhắn cụt lủn: “Chúng ta dừng lại nhé. Đừng tìm em. Xin lỗi.” Không lời giải thích. Không một cuộc gọi chia tay. Hà đã điên cuồng tìm cô trong vô vọng. Rồi anh cũng học cách im lặng… như cách cô từng chọn. Nhưng chưa một ngày nào anh không nhớ cô....... Xem thêm tại bình luận 👇👇 Ẩn bớt
CHỜ EM SAU CƠN MƯA
Chiều Hà Nội, mưa bất chợt rơi. Mưa lạ lắm – không dữ dội, chỉ đủ lạnh để lòng người bỗng buốt lại.
Hà đứng lặng giữa ngã tư cũ, nơi anh và Ly từng hẹn nhau mỗi tuần vào 5 giờ chiều. Đã bốn năm. Bốn năm kể từ khi cô biến mất, để lại một dòng tin nhắn cụt lủn:
“Chúng ta dừng lại nhé. Đừng tìm em. Xin lỗi.”
Không lời giải thích. Không một cuộc gọi chia tay. Hà đã điên cuồng tìm cô trong vô vọng. Rồi anh cũng học cách im lặng… như cách cô từng chọn.
Nhưng chưa một ngày nào anh không nhớ cô.
Ly trở lại Việt Nam sau bốn năm du học và làm việc ở Pháp. Thành công, xinh đẹp hơn, nhưng trái tim thì vẫn hoang hoải một khoảng trống mang tên Hà.
Cô từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để quên. Nhưng khi đặt chân về Hà Nội, qua những con phố cũ, tim cô lại thắt lại.
Ký ức hiện về như một cơn lũ: Những lần trú mưa dưới mái hiên, tiếng đàn guitar Hà gảy mỗi tối, những lần nắm tay giữa đường đông, và... buổi chiều định mệnh hôm ấy.
Ngày đó, Ly vô tình thấy Hà chở một cô gái khác – cô gái ấy ôm chặt anh từ phía sau. Hôm sau, Ly thấy một tin nhắn trong điện thoại Hà:
“Em vẫn yêu anh. Chỉ cần anh nói một lời, em sẽ đợi mãi.”
Cô không hỏi. Chỉ lặng lẽ viết tin nhắn chia tay, rồi rời đi.
Hiện tại, Ly vô tình gặp lại Thu, bạn thân của cô và cũng là bạn của Hà. Câu nói của Thu khiến Ly chết lặng:
— Cậu biết không, cô gái mà cậu thấy ngồi sau xe Hà… là em họ Hà từ quê mới lên, bị tai nạn nên Hà phải chở đi viện.
— Còn tin nhắn kia?
— Là người yêu cũ của Hà. Cô ta nhắn vậy thật, nhưng hôm đó Hà đưa ngay tin nhắn đó cho tớ xem, rồi xóa liên lạc luôn.
Ly im lặng. Tim cô như có ai bóp nghẹt. Cô đã hiểu lầm. Tệ hơn, cô chưa từng cho Hà cơ hội để giải thích.
Cô quay mặt đi, giấu giọt nước mắt trào ra từ sâu trong ngực.
Hôm đó, mưa rơi.
Ly chạy đến ngã tư cũ, nơi cô đã hẹn Hà… vào đúng 5 giờ chiều – bốn năm trước, nhưng chưa từng tới.
Và rồi, như một sự trêu ngươi đẹp đẽ của số phận, Hà đang đứng ở đó. Một tay anh cầm ô, tay kia cầm quyển sổ vẽ cũ – nơi ngày xưa anh hay ký họa chân dung cô.
Họ nhìn nhau, lặng im. Mọi âm thanh xung quanh dường như bị tắt đi. Chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách, và tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực.
— Anh… vẫn còn đứng ở đây sao?
Hà nhìn cô, mắt đỏ hoe:
— Không phải anh đứng đây suốt bốn năm. Nhưng lần nào trời mưa, anh lại đến. Chỉ để chắc chắn một điều... rằng mình đã yêu đúng người.
Ly nghẹn ngào:
— Em đã hiểu lầm anh. Và em… đã mất đi quá nhiều.
Hà đưa tay che ô cho cô, giọng trầm xuống:
— Mình có thể bắt đầu lại không?
Ly bật khóc, lần đầu tiên sau nhiều năm. Cô không trả lời, chỉ bước tới ôm chầm lấy anh – như ôm lấy cả phần đời đã lỡ.
Mưa tan.
Trời trong xanh trở lại.
Ly và Hà bước đi bên nhau, tay nắm tay. Không cần những lời hoa mỹ, không cần quá khứ phải được xóa sạch.
Chỉ cần một điều:
Sau mọi hiểu lầm, mất mát và bão giông – họ vẫn tìm lại được nhau.
Và ở cuối cơn mưa… anh vẫn ở đó. Chờ em.