Cậu bé m;;ồ c;;ôi được bà lão cho vay 5 triệu ngày nhập học đại học, 5 năm sau cậu trở về làng đem theo 1 thứ khiến bà bật kh;;óc.. Căn nhà mái ngói cũ kỹ cuối con ngõ nhỏ ở Sơn Tây vẫn in đậm hình ảnh cậu bé Khoa gầy gò, đen nhẻm. Mười tám năm Khoa lớn lên trong nghèo khó, mồ côi cả cha lẫn mẹ từ khi còn rất bé. Bà Lành, người hàng xóm già neo đơn, thương cậu như cháu ruột, cưu mang Khoa từng bữa ăn, giấc ngủ. Ngày Khoa nhận được giấy báo trúng tuyển vào một trường đại học ở Hà Nội, cả xóm nghèo vui mừng khôn xiết. Nhưng niềm vui nhanh chóng nhường chỗ cho nỗi lo. Tiền đâu để Khoa ăn học nơi phố thị đắt đỏ? Nhìn ánh mắt buồn rười rượi của Khoa, bà Lành lặng lẽ vào buồng, lục tìm trong chiếc rương cũ kỹ. Bà mang ra một bọc tiền, gói ghém cẩn thận: "Đây là năm triệu đồng bà dành dụm bấy lâu nay. Cầm lấy mà lo liệu con nhé. Cứ yên tâm học hành, bà ở nhà vẫn ổn." Năm triệu đồng, một số tiền lớn lao đối với bà Lành và cả Khoa lúc bấy giờ. Cậu cầm lấy, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không nói nên lời. Khoa hứa với lòng mình sẽ cố gắng học thật giỏi, không phụ lòng bà. Bốn năm đại học trôi qua thật nhanh. Khoa vừa học vừa làm thêm đủ nghề để trang trải cuộc sống. Những đêm thức trắng bên trang sách, những bữa cơm vội vàng nơi quán xá ven đường, tất cả đều là động lực để cậu vươn lên. Cuối cùng, ngày cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, Khoa cảm thấy bao nhiêu khó khăn, vất vả đều tan biến. Điều đầu tiên Khoa nghĩ đến là bà Lành. Cậu trở về làng, mang theo một chiếc hũ đựng gạo mới tinh. Bà Lành mừng rỡ ôm chầm lấy cậu, mái tóc bạc phơ khẽ rung rinh. "Con về rồi à, Khoa? Bà nhớ con lắm!" Khoa cười hiền, đặt chiếc hũ gạo xuống trước mặt bà: "Bà ơi, đây là quà con tặng bà. Con đi học xa, không có gì biếu bà, chỉ có chút tấm lòng này thôi." 👇👇
Cậu bé m;;ồ c;;ôi được bà lão cho vay 5 triệu ngày nhập học đại học, 5 năm sau cậu trở về làng đem theo 1 thứ khiến bà bật kh;;óc
Căn nhà mái ngói cũ kỹ cuối con ngõ nhỏ ở Sơn Tây vẫn in đậm hình ảnh cậu bé Khoa gầy gò, đen nhẻm. Mười tám năm Khoa lớn lên trong nghèo khó, mồ côi cả cha lẫn mẹ từ khi còn rất bé. Bà Lành, người hàng xóm già neo đơn, thương cậu như cháu ruột, cưu mang Khoa từng bữa ăn, giấc ngủ.
Ngày Khoa nhận được giấy báo trúng tuyển vào một trường đại học ở Hà Nội, cả xóm nghèo vui mừng khôn xiết. Nhưng niềm vui nhanh chóng nhường chỗ cho nỗi lo. Tiền đâu để Khoa ăn học nơi phố thị đắt đỏ? Nhìn ánh mắt buồn rười rượi của Khoa, bà Lành lặng lẽ vào buồng, lục tìm trong chiếc rương cũ kỹ. Bà mang ra một bọc tiền, gói ghém cẩn thận: “Đây là năm triệu đồng bà dành dụm bấy lâu nay. Cầm lấy mà lo liệu con nhé. Cứ yên tâm học hành, bà ở nhà vẫn ổn.”
Năm triệu đồng, một số tiền lớn lao đối với bà Lành và cả Khoa lúc bấy giờ. Cậu cầm lấy, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không nói nên lời. Khoa hứa với lòng mình sẽ cố gắng học thật giỏi, không phụ lòng bà.
Bốn năm đại học trôi qua thật nhanh. Khoa vừa học vừa làm thêm đủ nghề để trang trải cuộc sống. Những đêm thức trắng bên trang sách, những bữa cơm vội vàng nơi quán xá ven đường, tất cả đều là động lực để cậu vươn lên. Cuối cùng, ngày cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, Khoa cảm thấy bao nhiêu khó khăn, vất vả đều tan biến.
Điều đầu tiên Khoa nghĩ đến là bà Lành. Cậu trở về làng, mang theo một chiếc hũ đựng gạo mới tinh. Bà Lành mừng rỡ ôm chầm lấy cậu, mái tóc bạc phơ khẽ rung rinh.
“Con về rồi à, Khoa? Bà nhớ con lắm!”
Khoa cười hiền, đặt chiếc hũ gạo xuống trước mặt bà: “Bà ơi, đây là quà con tặng bà. Con đi học xa, không có gì biếu bà, chỉ có chút tấm lòng này thôi.”
Bà Lành xúc động nhận lấy chiếc hũ. Nó không chỉ là vật dụng đựng gạo thông thường mà còn chứa đựng cả tấm lòng biết ơn của Khoa. Bà mở nắp hũ ra, định bụng đổ gạo vào, nhưng rồi khựng lại. Bên trong lớp gạo trắng tinh là một chiếc hộp nhỏ. Tò mò, bà mở chiếc hộp ra.
Mắt bà Lành nhòa đi trong nước mắt. Trong chiếc hộp là một xấp tiền dày cộm, phẳng phiu. Bên cạnh đó còn có một lá thư tay của Khoa. Nét chữ nắn nót, run run:
“Bà kính yêu!
Năm xưa, bà đã cho con cả tấm lòng và cơ hội để thay đổi cuộc đời. Năm triệu đồng của bà không chỉ là tiền bạc mà còn là niềm tin, là động lực để con cố gắng. Bốn năm qua, con luôn khắc ghi ơn nghĩa của bà. Số tiền này là chút con dành dụm được trong những năm tháng học tập. Con không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn chân thành nhất. Con mong bà luôn khỏe mạnh và sống thật lâu bên con.
Con của bà,
Khoa.”
Bà Lành ôm chặt chiếc hộp vào lòng, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà không ngờ rằng món quà nhỏ bé của mình năm xưa lại đơm hoa kết trái ngọt ngào như vậy. Chiếc hũ gạo giờ đây không chỉ đựng gạo mà còn chứa đựng cả tình người ấm áp, sự biết ơn sâu sắc và một câu chuyện cảm động về nghị lực và lòng nhân ái. Ánh mắt bà hướng về phía Khoa, chan chứa niềm tự hào và tình thương bao la. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai bà cháu đều hiểu rằng, thứ giá trị nhất trên đời này chính là tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim.