Yêu được bạn trai giàu có làm giám đốc, một lần đến nhà chơi tôi gặp osin nên sai bảo vài câu, ai ngờ bị đ;á không thương tiếc
Mai xinh đẹp, giỏi ăn mặc và khéo léo trong giao tiếp. Nhưng thay vì chăm chỉ làm việc, cô đặt cho mình một mục tiêu duy nhất: phải lấy được một người chồng giàu, có nhà Hà Nội để cuộc đời đổi khác.
Với vẻ ngoài nổi bật, Mai nhanh chóng lọt vào mắt Hùng – một giám đốc trẻ, đi xe sang, ăn nói chững chạc. Họ hẹn hò chưa lâu, Hùng đã đưa Mai về nhà vài lần. Căn biệt thự sang trọng, nội thất toàn đồ đắt tiền khiến Mai càng thêm tin rằng đây chính là “tấm vé đổi đời” của mình.
Những lần Hùng đưa về, Mai để ý trong căn nhà rộng ấy thường có một bà cụ quê mùa, quần áo nâu bạc màu, lúi húi làm bếp hoặc dọn dẹp. Mai chẳng mấy quan tâm, trong bụng nghĩ chắc là người giúp việc lâu năm. Trước mặt Hùng, cô vẫn tỏ ra ngoan hiền, lễ phép, nhưng khi Hùng rời khỏi phòng, ánh mắt cô nhìn bà cụ đầy khinh khỉnh.
Một hôm, biết Hùng bận họp muộn, Mai tự ý bắt taxi đến nhà anh, muốn tạo bất ngờ. Cô ung dung mở cổng bước vào, vừa đi vừa ngắm lại khu vườn – thứ mà sau này, trong tưởng tượng của cô, sẽ là “nhà mình”.
Trong bếp, bà cụ đang lúi húi rửa rau. Thấy khách đến, bà vui vẻ:
– Cháu đến chơi à? Hùng chắc chưa về đâu.
Mai nhếch mép, ngồi xuống ghế, vắt chân sang một bên:
– Vâng… bác cứ làm việc đi, đừng lo cho cháu. À, mà bác lau hộ cái bàn này với, bụi quá.
Bà cụ gật gù, rụt rè lấy giẻ lau. Mai còn sai tiếp:
– Bác lấy cho cháu cốc nước cam nhé, chứ không phải nước lọc đâu. Với cả, rửa hoa quả đi, cháu đói rồi.
Bà cụ luống cuống làm theo, tay run run, làm rơi vài quả táo xuống đất. Mai lườm nguýt:
– Đúng là quê mùa, làm osin mà vụng về thế thì người ta cho nghỉ lúc nào chẳng hay.
Bà cụ thoáng sững người, rồi im lặng cúi xuống nhặt lại. Còn Mai thì ngả lưng trên ghế, cầm điện thoại lướt mạng, hả hê như thể mình đã trở thành bà chủ thực sự.
Đúng lúc ấy, cửa bật mở. Hùng bước vào, áo vest còn chưa kịp cởi. Anh đã đứng đó từ lúc nào, lặng lẽ chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.
Giọng anh trầm xuống, lạnh lẽo:
– Mai, em vừa nói gì với mẹ anh vậy?
Chiếc điện thoại trên tay Mai rơi bịch xuống sàn. Cô lắp bắp:
– Mẹ… mẹ anh ạ? Em… em tưởng…
Hùng tiến lại, nắm lấy bàn tay chai sạn của bà cụ:
– Đây là mẹ anh. Người phụ nữ cả đời gánh rau ngoài chợ, dành từng đồng cho anh ăn học để có ngày hôm nay.
Mặt Mai trắng bệch, không còn giọt máu. Cô quỳ sụp xuống, ấp úng xin lỗi, nhưng Hùng đã lạnh lùng:
– Anh ghét nhất là sự khinh thường. Chúng ta dừng lại ở đây.
Tối hôm ấy, Mai bước ra khỏi căn biệt thự lộng lẫy với đôi mắt đỏ hoe. Con đường phía trước bỗng chốc trở nên chông chênh. Cô nhận ra, nhan sắc có thể khiến đàn ông say mê trong thoáng chốc, nhưng sự nhân hậu và kính trọng mới là điều giữ chân họ lâu dài. Còn với Hùng – giấc mơ đổi đời của cô – tất cả đã chấm dứt từ khoảnh khắc ấy.