Người đàn ông 61 tuổi không bao giờ ra mồ hôi
Ông Tân năm nay 61 tuổi. Cả khu phố ai cũng biết ông là người giữ nếp sống lành mạnh hiếm có: sáng nào cũng dậy lúc 5 giờ, mặc bộ đồ thể thao cũ màu xám, đeo tai nghe rồi chạy quanh công viên gần nhà. Người ta gọi ông là “ông già chạy bộ”, vừa tôn trọng vừa khâm phục.
Chỉ có vợ ông – bà Nga – là người nhận ra một điều lạ: suốt ba năm nay, chồng bà chạy mỗi sáng, nhưng chưa từng thấy ông ra mồ hôi.
Dù trời nóng, dù người khác thấm đẫm áo, thì áo ông vẫn khô ráo, khuôn mặt chỉ hơi đỏ lên rồi lại bình thường. Bà hỏi, ông chỉ cười:
– Chắc do cơ thể anh ít tiết mồ hôi thôi. Có gì đâu mà lạ.
Nhưng linh cảm đàn bà khiến bà không yên.
Dạo gần đây, ông thường viện cớ “chạy bộ lâu hơn” rồi về trễ. Áo vẫn khô, nhưng ánh mắt lại phảng phất điều gì đó xa xăm. Bà bắt đầu nghi ngờ.
Một sáng sớm, bà lặng lẽ dậy theo sau ông. Từ xa, bà nhìn thấy ông không hề chạy quanh công viên như vẫn nói, mà đi thẳng ra hướng khu nghĩa trang ở cuối thị trấn.
Tim bà nhói lên. Ông làm gì ở đó vào mỗi sáng sớm?
Bà lén bám theo. Dưới ánh bình minh mờ, ông Tân dừng lại trước một ngôi mộ nhỏ nằm ở góc vắng, phủ rêu xanh. Ông ngồi xuống, đặt bó hoa cúc trắng, lau tấm bia rồi thì thầm điều gì đó. Bà lặng nhìn, đôi tay run rẩy.
Bà tiến gần thêm vài bước, đọc được dòng chữ khắc:
“Nguyễn Lan – 1985 – 2019.”
Bà sững sờ. Cái tên ấy, bà chưa từng nghe. Một cô gái, kém ông hơn ba chục tuổi.
Ông ngồi im, rút trong túi ra chiếc khăn tay, khẽ lau bụi trên tấm hình. Giọng ông vang lên trầm khàn, nhưng rõ từng chữ:
– Lan à, hôm nay tròn 5 năm kể từ ngày em đi. Anh vẫn chạy như em dặn, nhưng chẳng ra mồ hôi được nữa. Chắc vì tim anh đã khô rồi.
Bà Nga đứng sau, nước mắt trào ra. Lúc đó, bà mới hiểu: “không ra mồ hôi” không phải là chuyện cơ thể, mà là vì trái tim ông đã kiệt quệ cảm xúc từ ngày ấy.
Tối về, bà im lặng, nhìn chồng gấp quần áo thể thao vào tủ, nếp nào cũng thẳng tắp. Bà muốn hỏi, muốn hét, muốn biết “Lan” là ai, nhưng rồi lại thôi.
Đêm đó, bà không ngủ được.
Hôm sau, bà tìm hiểu. Thì ra, “Lan” từng là y tá trong viện nơi ông Tân điều trị tim 6 năm trước. Khi ấy, ông bệnh nặng, vợ bận buôn bán, con cái đi xa. Lan là người chăm sóc, động viên ông, kéo ông khỏi ranh giới sinh tử. Nhưng chính khi ông hồi phục, Lan lại phát hiện ung thư máu giai đoạn cuối.
Cô giấu mọi người, chỉ nói với ông Tân. Và trước lúc qua đời, cô nhờ ông một điều:
“Sáng nào cũng chạy bộ nhé, như hai năm trước anh từng dạy em. Dù mệt đến đâu, cũng đừng quên thở đều, để tim còn sống.”
Từ đó, ông giữ lời hứa. Nhưng có lẽ, một phần hồn ông đã ở lại bên ngôi mộ kia.
Bà Nga nghe kể mà lòng rối như tơ. Vừa thương, vừa tủi.
Ba mươi năm làm vợ, bà chưa từng nghe chồng nói lời yêu. Ông hiền lành, chu đáo, nhưng lặng lẽ quá. Giờ bà mới hiểu: ông từng dành tất cả cảm xúc cuối cùng cho một người khác – không phải bằng phản bội, mà bằng một lời hứa.
Hôm sau, trời đổ mưa. Ông vẫn mặc áo mưa ra ngoài “chạy bộ”. Bà ngồi trong nhà, nhìn qua cửa sổ, rồi bất chợt đứng dậy.
Bà lấy áo khoác, che đầu, đi theo.
Đến công viên, ông không thấy bà. Khi ông rẽ vào nghĩa trang, bà đã đứng chờ. Ông sững lại, miệng lắp bắp:
– Bà… theo tôi làm gì?
Bà bước đến, nhẹ nhàng đặt xuống mộ bó hoa lan trắng.
– Hôm nay mưa, sợ anh lại quên mang hoa.
Ông Tân nghẹn ngào, không nói được. Lần đầu tiên trong nhiều năm, mồ hôi rịn trên trán ông – hay là nước mưa hòa cùng nước mắt, không ai rõ.
Ông nắm tay vợ, khẽ nói:
– Cảm ơn bà… vì đã hiểu.
Bà Nga khẽ cười, giọng lẫn trong tiếng mưa:
– Con người ta ai chẳng có quá khứ. Quan trọng là, anh vẫn đang sống tốt ở hiện tại, bên tôi. Thôi, từ mai tôi cùng anh đi chạy nhé.
Ông im lặng gật đầu. Cả hai đứng bên mộ Lan thật lâu, trong cơn mưa ướt đẫm, như tiễn đi một phần ký ức mà ông từng giấu sâu nhất.
Kể từ hôm đó, mỗi sáng, người ta thấy hai người già chạy song song quanh công viên.
Bà Nga chạy chậm, còn ông Tân thì đều đặn hơn xưa. Có những ngày nắng lên, mồ hôi lấm tấm trên trán ông, rơi xuống đất như những hạt trong suốt – lặng lẽ, nhưng quý giá.
Khi ai đó hỏi, ông chỉ cười:
– Giờ tôi mới thấy được đổ mồ hôi… cũng là một cách để sống thật lòng.