Về ra mắt, mẹ chồng tương lai đã đưa ra 4 điều kiện: Gia đình tôi không được thách cưới, phải làm hết việc nhà, nộp toàn bộ tiền lương và nhất định phải sinh con trai.
Ngày tôi được Huy – người yêu – đưa về ra mắt, trời mưa nhẹ. Tôi cẩn thận chọn bộ váy giản dị, mang theo chút lo lắng xen lẫn hồi hộp. Huy là mối tình đầu của tôi – hiền lành, chu đáo, lại có công việc ổn định. Anh bảo mẹ anh khó tính nhưng thương con trai lắm, chỉ cần tôi chân thành là được.
Tôi bước vào căn biệt thự lớn, lòng đầy hồi hộp. Mẹ anh ngồi sẵn trên ghế sofa, ánh mắt sắc lạnh lướt từ đầu đến chân tôi. Bàn tay đeo chiếc nhẫn vàng to bản gõ nhịp xuống mặt bàn.
– Cô là Linh? – bà hỏi, giọng khô khốc.
– Dạ, con chào bác ạ.
Bà không đáp, chỉ rót trà, rồi thản nhiên nói:
– Tôi không vòng vo đâu. Nếu cô muốn làm dâu nhà này, có 4 điều kiện.
Tôi ngẩng đầu, cố giữ nụ cười.
– Thứ nhất, không được thách cưới. Nhà tôi không thích con dâu coi tiền bạc hơn tình cảm.
– Thứ hai, mọi việc trong nhà – nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc cha mẹ – đều do cô làm. Phụ nữ là phải biết vun vén.
– Thứ ba, lương hàng tháng phải nộp hết cho mẹ giữ. Nhà này không cần người ích kỷ.
– Và cuối cùng, phải sinh con trai. Họ Nguyễn chúng tôi cần người nối dõi.
Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Huy ngồi cạnh cúi gằm mặt, không dám nói gì. Tôi mỉm cười, tay khẽ đặt lên cốc trà còn bốc khói.
– Nếu con không đồng ý thì sao ạ? – Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Bà nhướng mày:
– Thì khỏi cưới. Nhà tôi không thiếu người muốn làm dâu!
Tôi im lặng vài giây, rồi ngẩng lên, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:
“Bác yên tâm, con không cần cưới vào nhà này đâu ạ. Con cưới chồng, chứ không cưới một cái hợp đồng nô lệ.”
Không khí bỗng đông cứng. Huy sững người, còn mẹ anh tái mặt, đứng bật dậy:
– Cô nói gì?
– Con tôn trọng gia đình bác, nhưng nếu tình yêu phải đổi bằng việc đánh mất nhân phẩm và tự do, thì thà con ở vậy còn hơn.
Tôi đứng dậy, cúi đầu chào:
“Con cảm ơn bữa trà của bác. Có lẽ chúng ta không hợp làm người nhà, nhưng con chúc bác hạnh phúc.”
Tôi quay lưng đi trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả.
Tối đó, Huy gọi cho tôi, giọng nghẹn ngào:
– Linh, anh xin lỗi. Mẹ anh như vậy từ trước đến giờ, nhưng anh sẽ cố thuyết phục bà. Anh không muốn mất em.
Tôi khẽ cười:
– Huy à, em không trách anh. Nhưng nếu anh không đủ bản lĩnh để bảo vệ em trước khi cưới, thì sau này, em sẽ còn phải chịu bao nhiêu điều nữa?
Sau cuộc gọi ấy, tôi tắt máy. Một tuần sau, tôi nhận được tin Huy hủy hôn, còn mẹ anh nói với hàng xóm rằng “nó chảnh, tưởng mình là ai!”
Ba năm sau, tôi mở tiệm bánh ngọt nhỏ, khách đông nườm nượp. Hôm khai trương, tôi đang bận tiếp khách thì thấy một người phụ nữ mặc áo dài bước vào. Là mẹ của Huy. Bà trông tiều tụy, ánh mắt khác hẳn ngày xưa.
– Linh… – bà run giọng – Cô có thể cho tôi xin lỗi không?
Tôi đặt tách trà xuống, bình thản:
– Chuyện cũ rồi, bác đừng bận tâm.
Bà cúi đầu, nước mắt lăn dài:
“Huy nó cưới người mẹ chọn, nhưng cô dâu bỏ đi sau nửa năm. Nó bảo, đáng ra người nó nên cưới là cô…”
Tôi lặng người. Bên ngoài, gió thổi nhẹ, mùi bánh ngọt lan khắp quán.
Tôi khẽ nói:
“Bác ạ, đôi khi người ta phải mất đi mới hiểu giá trị của tấm lòng.”
Bà gật đầu, mắt nhòa lệ. Còn tôi mỉm cười – không phải vì hả hê, mà vì cuối cùng, tôi đã chọn đúng: chọn giữ lấy sự tự trọng và lòng nhân hậu của mình.