Được hôm mẹ đẻ từ quê lên chơi, tôi mua 6 con cua biển về làm cơm, thấy thế mẹ chồng liền xỉ//a xó:i…

 


Tôi tên Trang, 29 tuổi, làm kế toán cho một công ty nhỏ. Chồng tôi – Huy – làm kỹ sư, thu nhập ổn định. Chúng tôi cưới nhau được 3 năm, sống cùng mẹ chồng trong căn nhà 3 tầng ở ngoại thành Hà Nội.

Cuộc sống tưởng êm ấm, nhưng thật ra, với tôi, mỗi ngày đều như đi trên dây.


Mẹ chồng tôi – bà Lệ – là người từng trải, làm dâu cả đời, nên giờ bà đòi hỏi con dâu phải “nề nếp, biết điều”. Tôi hiểu, tôi nhịn, vì nghĩ “một điều nhịn chín điều lành”. Nhưng có những chuyện, dù có nhịn, vẫn đau.


Hôm đó là cuối tuần, mẹ ruột tôi từ quê lên chơi. Mẹ đã hơn 60 tuổi, lưng còng, tay sạm nắng. Bà ở nhà trồng rau, nuôi gà, chẳng bao giờ muốn con cái phiền lòng.
Lần này bà nói:

“Mẹ lên ít bữa cho đỡ nhớ, chẳng cần tiếp đón gì đâu.”

Tôi mừng lắm. Đã lâu lắm rồi mẹ mới chịu lên. Tôi ra chợ, thấy cua biển tươi, nhớ mẹ thích ăn cua, liền mua 6 con – hết 750 nghìn. Tôi nghĩ đơn giản: “Cả nhà cùng ăn, coi như dịp sum họp.”

Tôi vừa đem cua về, mẹ ruột tôi đang cười nói với cháu thì mẹ chồng từ trên tầng đi xuống, liếc qua mâm cua, rồi hắng giọng:

“Ối giời, nay có tiệc à? Nhà có chuyện gì trọng đại đâu mà mua cua biển? Thóc đâu mà toàn đi đãi gà rừng thế này?”

Tôi khựng lại, cười gượng:

“Dạ, mẹ con ở quê mới lên, con mua ít cua nấu canh bún, cả nhà ăn ạ.”

Bà nhướn mày:

“Cả nhà hay nhà ngoại? Tôi thấy chỉ có nhà bên ấy là được đãi, chứ tôi ở đây mấy năm, chưa được bữa nào có cua biển.”

Không khí trong bếp chùng xuống. Mẹ tôi lúng túng, nói nhỏ:

“Thôi con ơi, mẹ ăn gì cũng được, khỏi cần nấu cầu kỳ.”

Tôi đỏ mặt, cố nuốt cục nghẹn. Tôi định nói gì đó, nhưng Huy từ ngoài bước vào, nghe qua, cười xòa:

“Thôi mà mẹ, lâu lâu vợ con mua đồ ngon, cả nhà ăn chung, có gì đâu.”

Mẹ chồng lườm anh một cái sắc lẹm:

“Con nói dễ nghe nhỉ. Toàn tiền con làm ra, cô ấy tiêu thoải mái thế, mai mốt khéo nhà chỉ còn vỏ.”

Tôi đứng yên, tay run run. Không phải vì giận, mà vì tủi. Ở nhà này, tôi làm việc, góp tiền đều đặn, nhưng dường như trong mắt mẹ chồng, mọi đồng tôi chi ra đều là “tiền con trai bà làm ra”.


Bữa cơm hôm đó, dù có cua biển, chẳng ai thấy ngon. Mẹ tôi gắp một miếng, rồi cười giả lả:

“Cua ngon lắm, lâu rồi mẹ mới được ăn. Cảm ơn con dâu, cảm ơn bà thông gia nhé.”

Mẹ chồng chỉ “ừ” nhạt, không thèm nhìn. Tôi thấy mẹ gắp cho bà một miếng cua, bà đặt đũa xuống, nói:

“Thôi, tôi ăn cá kho là được. Tôi già rồi, không hợp đồ biển.”

Không khí im phăng phắc.


Tối đó, sau khi mẹ tôi đi ngủ, tôi đem chén bát ra rửa. Mẹ chồng đứng ngoài hiên, nói vọng vào:

“Tôi nói cho cô biết, nhà này có trật tự trên dưới. Cô đừng có bênh mẹ mình mà quên nghĩa bên chồng.”

Tôi quay lại, giọng run rẩy nhưng kiên định:

“Mẹ, con biết đạo làm dâu. Nhưng mẹ con cũng là người. Bà lên chơi, con mua chút đồ ngon, không phải phung phí, chỉ là hiếu thuận.”

Bà hừ nhẹ:

“Hiếu thuận cũng phải biết chừng. Tiền không mọc trên cây.”

Tôi im lặng, nhưng trong lòng cuộn lên thứ gì đó — không phải tức, mà là buồn đến tận xương.


Sáng hôm sau, mẹ tôi xin về sớm. Bà nói:

“Mẹ ở thêm sợ làm khó con. Thôi, khi nào nhà có dịp, mẹ lên sau.”

Trên chuyến xe, bà gửi cho tôi tin nhắn:

“Đừng buồn, con ạ. Mẹ ăn bữa cua ngon rồi, mẹ vui lắm. Chỉ mong con đừng khổ tâm.”

Tôi ngồi trong phòng, nhìn dòng chữ mà nước mắt chảy dài.


Vài ngày sau, tôi xin phép Huy ra riêng. Tôi nói:

“Không phải vì ghét mẹ anh. Nhưng em muốn có một mái nhà mà ở đó, ai cũng được ăn một bữa cơm vui vẻ, không cần nhìn nét mặt người khác.”

Huy im lặng thật lâu, rồi gật đầu. Anh bảo:

“Anh hiểu. Anh cũng mệt vì cứ phải đứng giữa hai người anh đều thương.”


Chúng tôi dọn ra ở riêng. Một tháng sau, tôi mời mẹ chồng và mẹ đẻ cùng sang ăn cơm. Tôi lại mua 6 con cua biển, chia làm hai phần: một phần cho mẹ đẻ, một phần cho mẹ chồng, cẩn thận gỡ sẵn thịt ra đĩa.

Bà Lệ ngạc nhiên:

“Cô còn dám mua cua à?”

Tôi cười, nói nhẹ:

“Dạ, lần này con mua bằng tiền tiết kiệm của con. Mẹ ăn thử xem, con đã nấu nhạt hơn cho hợp khẩu vị mẹ rồi.”

Bà nếm thử, im lặng hồi lâu, rồi khẽ nói:

“Cua ngon… mẹ tưởng cô còn giận.”

Tôi nhìn bà, nhẹ nhàng:

“Không ai giận mẹ cả. Con chỉ mong mẹ hiểu, con đối xử tốt với mẹ mình cũng như sẽ đối xử với mẹ anh.”

Bà cúi đầu, mắt đỏ hoe.


Kết:

Người ta nói: “Làm dâu khó nhất không phải nấu món ngon, mà là nấu sao để lòng không đắng.”
Tôi đã từng nấu bữa cơm bằng nước mắt, nhưng sau cùng, tôi hiểu – sự hiếu thuận không phải chia bên nội hay ngoại, mà là lòng thành.

Mẹ chồng tôi sau này vẫn nghiêm, nhưng không còn xỉa xó. Bà thường bảo hàng xóm:

“Con dâu tôi, nó biết điều. Mua cua cho mẹ nó thì cũng nhớ mua cho tôi.”

Và tôi mỉm cười – vì ít nhất, sau bữa cua biển đầy nước mắt hôm ấy, tôi đã học được cách giữ lòng mềm, nhưng sống cứng.