Hôm đó là một buổi sáng như bao ngày khác. Mai – 29 tuổi, nhân viên kế toán – vội vã chuẩn bị bữa sáng cho chồng trước khi đi làm. Cô luôn là người dậy sớm nhất nhà: nấu ăn, là quần áo, dọn dẹp, rồi mới vội vàng khoác túi ra cửa.
Chồng cô – Tuấn – làm kinh doanh, thường về muộn. Dạo gần đây anh có vẻ xa cách, ít khi ăn sáng cùng vợ, thường viện cớ “bận họp sớm” rồi rời đi. Mai từng nghi ngờ, nhưng rồi lại tự trấn an: “Chắc anh áp lực công việc thôi.”
Sáng hôm ấy, khi vừa đến ngã tư lớn, Mai bỗng thấy tim mình đập loạn. Trong đầu cô vụt lên một hình ảnh: bếp gas chưa tắt!
Cô nhớ rõ lúc chiên trứng, điện thoại reo, rồi cô vội cúp gas… nhưng có chắc mình đã tắt hẳn chưa?
Không kịp suy nghĩ, Mai quay đầu xe, phóng như bay về nhà. Trong đầu cô chỉ vang lên một ý nghĩ: “Nếu cháy nổ thì sao? Nếu hàng xóm bị ảnh hưởng thì sao?”
Khi dừng trước cửa, cô nhận ra điều gì đó lạ lùng: cánh cổng vẫn khóa nhưng trong nhà có ánh đèn le lói – thứ ánh sáng mờ ảo hắt ra từ khe cửa phòng ngủ. “Lạ thật, rõ ràng Tuấn đã đi làm cơ mà?”
Cô nhẹ đẩy cửa bước vào. Mùi nước hoa nồng nặc, lạ lẫm xộc vào mũi. Tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên từ phòng ngủ. Tim Mai đập mạnh.
Từng bước, cô tiến lại gần, bàn tay run rẩy đặt lên tay nắm cửa.
Chỉ một khe hở nhỏ – và cô chết sững.
Trên giường, chồng cô đang ôm một người phụ nữ lạ, quần áo vứt ngổn ngang dưới sàn. Giọng Tuấn thì thào:
“Cô ấy ngốc lắm, vẫn tin là tôi bận họp.”
Cả người Mai như tê dại. Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng. Trong một khoảnh khắc, cô không biết nên gào lên hay bỏ chạy. Nhưng rồi ánh mắt cô dừng lại trên… bếp gas vẫn đang cháy âm ỉ.
Mai bước chậm rãi vào bếp, ánh lửa xanh hắt lên khuôn mặt cô nhợt nhạt. Cô nhìn nó, nhìn ngọn lửa ấy, như nhìn thấy chính cuộc hôn nhân của mình — vẫn cháy, nhưng chỉ chực tắt lịm vì thiếu hơi người chăm.
Cô tắt bếp, thu dọn mấy món ăn nguội ngắt, rồi mở cửa ra ngoài. Không một tiếng động, không một giọt nước mắt.
Khi Tuấn nghe tiếng cửa khép lại, anh vội lao ra, chỉ thấy căn nhà trống không và một tờ giấy gấp gọn trên bàn:
“Anh nói tôi ngốc – có lẽ đúng.
Nhưng nếu sáng nay tôi không quên tắt bếp gas, căn nhà này có lẽ đã nổ tung, và anh chẳng còn cơ hội phản bội ai nữa.
Cảm ơn vì cho tôi biết mình cần phải dừng lại.”
Tuấn ngồi sụp xuống, mặt cắt không còn giọt máu. Anh nhớ ra: van gas hôm nay rò rỉ nhẹ – anh đã định gọi thợ sửa mà quên. Nếu Mai không quay về kịp, cả hai người trong phòng kia đã không còn sống.
Vài tháng sau, Mai dọn về sống cùng mẹ ở ngoại thành. Cô mở một quán nhỏ bán đồ ăn sáng. Mỗi sáng, tiếng xèo xèo của chảo trứng vang lên, ngọn lửa xanh lam bập bùng, nhưng lòng cô bình yên lạ thường.
Một vị khách quen từng hỏi:
“Sao cô cứ nhìn ngọn lửa mà cười?”
Mai chỉ đáp khẽ:
“Vì tôi biết, có những ngọn lửa cần tắt để cứu mình, chứ không phải để giữ người khác.”