Trên chuyến tàu điện, tôi vô tình nghe thấy mẹ chồng tương lai đang ngồi khoe khoang về con trai bà, kể cách anh ta cùng lúc qua lại với 8 cô bạn gái
“Trên Chuyến Tàu Điện, Tôi Nghe Thấy Mẹ Chồng Tương Lai Khoe Con Trai Lừa 8 Cô Bạn Gái – Và Tôi Quyết Định Khiến Cả Nhà Họ Phải Trả Giá”
Hôm đó, tôi bắt chuyến tàu điện 7h sáng từ Hà Đông lên Cầu Giấy. Tàu đông nghịt, tiếng người nói chuyện râm ran. Tôi chọn ghế sát cửa, đeo tai nghe nhưng không bật nhạc — thói quen của một người làm truyền thông: nghe ngóng giỏi hơn nói.
Ngay sau lưng tôi là hai người phụ nữ trung niên. Một người giọng sang sảng, tự tin, nói không ngừng:
– Con trai tôi ấy à, nó vừa đẹp trai vừa thông minh, nhiều cô đeo lắm! Có cô bác sĩ, cô luật sư, cô làm ngân hàng nữa… nhưng nó chỉ “vui chơi thôi”. Đàn ông có chút bản lĩnh thì phải biết cách “giữ chân nhiều cô” chứ!
Tôi khẽ nhíu mày. Giọng nói ấy… quen đến lạ.
Tôi lén nhìn qua gương tàu — chính là mẹ của Minh, người mà tôi đang hẹn hò suốt 6 tháng qua.
Bà đang khoe khoang với bạn, cười hả hê:
– Nó khéo lắm. Lúc nào cũng nói với mấy cô kia là đang cô đơn, cha mẹ khó tính, chưa dám công khai. Còn con bé mới nhất – hình như tên… Linh gì đó – ngây thơ lắm, đang tính cưới đấy.
Tôi chết lặng.
Tôi – chính là “con bé Linh gì đó”.
Tôi và Minh quen nhau trong một buổi hội thảo marketing. Anh ga lăng, nói năng dễ nghe, có chí tiến thủ. Nửa năm qua, anh luôn tỏ ra yêu thương, nói sẽ sớm dẫn tôi về ra mắt mẹ.
Hôm trước anh vừa bảo:
– Mẹ anh quý em lắm, hẹn tuần sau sang ăn cơm nhé!
Và bây giờ, tôi nghe chính bà khoe chuyện con trai đang cùng lúc cặp với tám cô.
Tôi tắt điện thoại, lòng lạnh toát.
Tàu dừng ở ga Thanh Xuân. Khi bà và bạn xuống, tôi lặng lẽ đi theo. Tôi cần xác nhận lại – không thể chỉ dựa vào vài câu khoe khoang.
Bà rẽ vào quán cà phê, gặp đúng… Minh.
Anh tươi cười:
– Mẹ, con đặt vé du lịch cho mẹ rồi!
Bà cười:
– Tốt, mà nhớ giữ kín với mấy cô bạn gái đấy. Kẻo hỏng chuyện.
Tôi đứng ngoài, nghe trọn.
Bỗng nhiên, mọi ký ức ngọt ngào của 6 tháng qua vỡ vụn.
Tôi không làm ầm.
Tôi không nhắn tin trách móc.
Tôi âm thầm thu thập mọi thứ — những đoạn tin nhắn, những tấm ảnh, lịch hẹn anh “bận công tác” trùng với những ngày đăng story cùng cô khác.
Tôi làm truyền thông, nên tôi biết cách khiến sự thật tự nói thay lời mình.
Một tuần sau, Minh hẹn tôi đến nhà anh ăn cơm – “ra mắt mẹ”.
Tôi mỉm cười, đồng ý.
Cả buổi, bà tỏ ra thân thiện, khen tôi hiền, đảm, nói chuyện như thể chưa từng gặp trên tàu điện.
Tôi chỉ cười, không nhắc gì.
Đến giữa bữa, Minh lấy nhẫn ra:
– Linh, anh muốn cầu hôn em trước mặt mẹ.
Bà nở nụ cười tự mãn. Cả nhà vỗ tay.
Tôi mỉm cười nhẹ, rồi lấy điện thoại, đặt giữa bàn.
– Trước khi nhận lời, em muốn hai người nghe cái này.
Tôi bật đoạn ghi âm trong tàu điện hôm đó.
Giọng bà vang lên rành rọt:
“Con trai tôi giỏi lắm, có tám cô bạn gái. Cô Linh mới nhất đang bị nó dắt mũi.”
Không khí đóng băng.
Bà tái mặt. Minh đứng phắt dậy:
– Em… em làm cái gì vậy?!
Tôi nhìn thẳng vào anh, giọng điềm tĩnh:
– Em không làm gì cả. Chỉ để mẹ anh nghe lại chính lời mình.
Tôi lấy trong túi ra phong bì – bên trong là bản in các đoạn tin nhắn anh gửi cho bảy cô gái khác, được sao chép và đánh dấu ngày giờ.
– Em làm truyền thông, nên lưu bằng chứng là thói quen nghề nghiệp thôi.
Bà ngã người ra ghế, run rẩy:
– Trời ơi, con ơi, sao con dại thế này!
Minh giật lấy đống giấy, mặt đỏ bừng:
– Em đang bôi nhọ anh!
Tôi mỉm cười nhạt:
– Em đâu cần. Sự thật đủ bôi nhọ rồi.
Rồi tôi quay sang bà:
– Cảm ơn bác. Nếu không có chuyến tàu điện hôm đó, chắc con vẫn tin mình sắp làm dâu của một gia đình tử tế.
Tôi đứng dậy, chỉnh váy, cúi nhẹ đầu:
– Cảm ơn vì bữa ăn. Cũng là bữa “chia tay”.
Tôi ra khỏi nhà trong tiếng im lặng nặng nề.
Tối đó, tôi đăng bài viết trên fanpage công ty, không nêu tên ai, chỉ kể lại “câu chuyện của một người bạn” – cô gái nghe thấy sự thật đau lòng trên chuyến tàu, rồi đứng dậy bảo vệ chính mình.
Bài viết lan truyền chóng mặt, hàng nghìn bình luận ủng hộ.
Một tuần sau, tôi nghe tin Minh bị công ty điều tra vì dùng danh nghĩa nhân viên dụ dỗ khách hàng nữ. Mẹ anh cũng bị cộng đồng mạng “truy tìm” sau khi đoạn ghi âm lan ra từ một nhóm bạn của tôi.
Cả hai phải đóng trang cá nhân, rút khỏi các hoạt động xã hội.
Tôi không vui sướng, chỉ thấy nhẹ nhõm.
Tôi không cố trả thù — tôi chỉ trả lại cho họ thứ họ gieo ra: sự nhục nhã công khai.
Vài tháng sau, tôi lại đi tàu điện cũ, ngồi đúng chỗ hôm đó.
Bên cạnh là một bà cụ tóc bạc, cười hiền, hỏi:
– Cô gái, sao nhìn cháu có gì như vừa trút được gánh nặng vậy?
Tôi đáp:
– Dạ, vì cháu học được rằng… đôi khi, im lặng không phải yếu đuối, mà là cách chờ thời điểm đúng để nói.
Cụ cười, gật gù:
– Ừ, người tốt không cần la lớn. Đến lúc, sự thật sẽ tự cất tiếng.
Tàu rời ga, ánh nắng len qua cửa kính, chiếu vào tôi – ấm, nhẹ, và an yên.