Con ngõ nhỏ ở quận Thanh Xuân vốn yên tĩnh đến mức người ta có thể nghe rõ tiếng xe đạp lạo xạo qua mỗi sáng. Ngôi nhà bốn tầng ấy đứng khiêm nhường giữa dãy nhà chật chội, là tổ ấm của một gia đình năm người – ba thế hệ cùng chung sống, cùng chia sẻ những bữa cơm giản dị và tiếng cười trẻ thơ.
Tối hôm đó, trời oi bức. Điện chập chờn, chiếc quạt kêu rin rít trong căn phòng tầng hai. Ông Tư, người cha già hơn bảy mươi, vừa rót chén trà vừa dặn con trai:
“Con nhớ kiểm tra lại cái ổ điện ngoài sân nhé, hôm qua nó đánh tia lửa đấy.”
Anh Hùng cười trừ:
“Vâng, sáng mai con làm, bố ạ. Giờ muộn rồi.”
Không ai biết rằng, chỉ vài giờ sau, tia lửa ấy sẽ trở lại — lần này, nó không tắt.
1:47 sáng
Tiếng “bụp” nhỏ vang lên từ góc nhà, rồi khói bốc lên, len lỏi qua những khe cửa hẹp.
Chỉ ít phút, ngọn lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng chiếc xe máy dựng dưới tầng trệt.
Trong không gian kín bưng, hơi nóng và khói đen lan nhanh, chặn đứng lối thoát duy nhất.
Tiếng la hét xé lòng vang lên trong đêm:
“Mẹ ơi! Cháy rồi! Cứu con với!”
Người dân quanh đó ùa ra, nhưng ngôi nhà bị khóa trái, cửa sắt dày đặc.
Không ai đủ sức phá được. Họ chỉ biết gào gọi tên từng người bên trong, trong khi lửa đỏ phản chiếu trên khuôn mặt ai nấy ướt đẫm mồ hôi và nước mắt.
Bên trong
Anh Hùng ôm chặt đứa con gái nhỏ, cố kéo mẹ và vợ lên tầng thượng. Nhưng cầu thang đã bị chặn bởi khói.
“Cúi thấp xuống, thở chậm thôi!” – anh hét lên, giọng khàn đặc.
Đến bậc cuối cùng, khói đã phủ kín. Anh quàng tay quanh vợ con, ép sát vào tường.
Trong phút cuối cùng, anh vẫn cố che cho họ – như cách anh vẫn từng làm trong cuộc sống thường ngày.
Bên ngoài
Xe cứu hỏa đến. Ngọn lửa được dập tắt sau hơn 20 phút.
Nhưng với năm con người bên trong, mọi thứ đã quá muộn.
Họ ra đi trong giấc ngủ bị đánh thức bởi chính thứ họ không kịp sợ hãi.
Sáng hôm sau, con ngõ nhỏ ấy đầy hoa trắng. Không ai nói thành lời.
Một người hàng xóm kể:
“Tối qua tôi còn thấy anh Hùng ngồi trông con trước cửa… giờ cả nhà đi hết rồi.”
Ánh sáng sau tro tàn
Chính quyền dựng rào, hỗ trợ gia đình lo hậu sự. Người dân quyên góp, từng túi gạo, từng gói bánh được đặt trước cửa.
Một bé gái hàng xóm đặt con búp bê nhựa cháy sém trước ngôi nhà đen khói, khẽ nói:
“Cho em chơi cùng ở trên trời nhé…”
Trong buổi sớm hôm ấy, Hà Nội không ồn ào như thường lệ.
Giữa phố phường, một ngọn nến nhỏ vẫn cháy, lay lắt nhưng kiên cường — như cách con người nơi đây vẫn tìm thấy nhau, dù trong khói lửa và mất mát.