Tôi tên là Hạnh, 27 tuổi, nhân viên kế toán. Tôi và Tuấn yêu nhau hai năm rồi cưới. Đáng lẽ hôn lễ phải trọn vẹn và ấm cúng, nếu như không có… mẹ chồng tôi.
Tôi biết, tôi không xuất thân giàu có. Nhà tôi ở vùng quê ngoại ô, cách trung tâm mười cây số, đường đi phải băng qua cánh đồng. Nhưng tôi luôn tin: chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng, mọi khoảng cách đều có thể xóa nhòa.
Tôi không ngờ, ngày cưới của tôi lại trở thành vết thương sâu nhất.
Buổi sáng hôm ấy – ngày rước dâu, trời vừa dứt cơn mưa. Con đường đất trước nhà tôi lầy nhão. Tôi lo lắng, định thuê xe tải nhỏ để chở cô dâu ra đường lớn cho tiện, nhưng mẹ tôi bảo:
“Không sao đâu con, người ta về làm dâu mình, đi lội chút cũng đâu mất gì.”
Tôi cười, tin rằng mẹ chồng tôi – người từng là giáo viên – sẽ hiểu. Nhưng đời không như mơ.
Khoảng 8 giờ sáng, đoàn xe nhà trai đến đầu làng thì dừng lại. Mẹ chồng gọi điện cho mẹ tôi, giọng lạnh lùng:
“Nhà chị xa và bẩn quá, xe không vô được. Phiền đưa cô dâu ra đường lớn. Ở đây tôi không muốn lội ruộng.”
Mẹ tôi sững người. Tôi đang trong phòng trang điểm, nghe tin, tim nhói buốt.
“Mẹ chồng con không vào à?” – tôi hỏi, giọng run.
Mẹ tôi cố mỉm cười:
“Thôi, kệ bà ấy. Mình không sang trọng, nhưng lòng mình sạch.”
Cả nhà tôi lặng lẽ chuẩn bị, lấy mấy tấm ván cũ lót đường cho dễ đi. Tôi mang bầu được năm tháng, bụng đã lùm lùm, di chuyển khó khăn. Dưới lớp váy cưới trắng tinh là đôi giày dính đầy bùn.
Mẹ tôi vừa đỡ, vừa nói nhỏ:
“Không sao đâu con, đời phụ nữ khổ một chút, miễn gặp được người thương.”
Tôi gật đầu, cười mà nước mắt cứ trào ra.
Ra đến đường lớn, mẹ chồng tôi đứng sẵn. Bà nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt soi mói, khẽ nhíu mày:
“Mang bầu 5 tháng mới cưới à? Đúng là bây giờ gái trẻ chẳng giữ kẽ gì cả.”
Không khí như đóng băng. Cả đoàn nhà trai ngại ngùng, chỉ có Tuấn nắm chặt tay tôi. Anh khẽ nói:
“Mẹ, con đã nói rồi, tụi con lỡ kế hoạch, nhưng con thương Hạnh thật lòng.”
Bà lạnh giọng:
“Thương thì cũng phải giữ thể diện gia đình. Vợ chồng sống sao để người ta còn ngẩng mặt.”
Tôi cúi đầu, cố nuốt nước mắt. Trong phút ấy, tôi nhận ra, tôi không bước vào một mái ấm – mà bước vào cuộc thử thách.
Ngày cưới trôi qua nặng nề. Khi về nhà chồng, bà vẫn lạnh nhạt, chẳng thèm nhìn con dâu. Họ hàng đến chúc mừng, bà chỉ nói gọn lỏn:
“Cưới gấp vì dâu có bầu rồi, không cưới sợ mất mặt.”
Tôi ngồi bên trong, nghe mà tim như bị bóp nghẹt.
Đêm tân hôn, Tuấn ôm tôi, thì thầm:
“Anh xin lỗi, mẹ anh sĩ diện quá. Anh hứa sẽ bù đắp.”
Tôi gật đầu, không trách anh, nhưng trong lòng có điều gì đó vỡ vụn.
Thời gian trôi, tôi sinh con trai. Khi bà thấy cháu nội kháu khỉnh, bà thay đổi – nhưng không với tôi. Bà chỉ ôm cháu, khen “giống nhà nội”, còn tôi chỉ như cái bóng trong nhà.
Một lần, tôi nghe bà nói với hàng xóm:
“Con bé đó may lắm mới lấy được con tôi. Nhà nó quê, ruộng đồng, tưởng gì sang trọng.”
Tôi im lặng. Tôi nghĩ đến mẹ tôi, người đã lội bùn đưa con ra đường lớn trong ngày cưới, đến nụ cười ẩn sau nước mắt của bà.
Tôi biết, nếu cứ nhẫn nhịn, mình sẽ bị coi thường mãi.
Một hôm, khi con tôi tròn 3 tuổi, Tuấn bàn với tôi mua lại mảnh đất gần nhà mẹ đẻ để mở xưởng gỗ. Tôi ủng hộ. Hôm chúng tôi đi xem đất, gặp đúng lúc mẹ chồng đi chợ ngang qua.
Bà nhìn cánh đồng ngập nước, nhíu mày:
“Sao lại mua chỗ bẩn thế này? Ở đây mà làm ăn gì?”
Tôi nhìn bà, mỉm cười:
“Mẹ, nơi này là chỗ con sinh ra. Hồi đó mẹ không chịu vào đón dâu vì sợ lầy, nhưng chính mảnh đất này giờ giúp con trai mẹ mở được cơ nghiệp.”
Bà sững lại. Tuấn quay sang nắm tay tôi, nói:
“Nếu không có mảnh đất này, chắc con chẳng có gì. Con cảm ơn Hạnh – và cảm ơn mẹ vợ, vì đã dạy con biết quý điều chân thành.”
Lần đầu tiên, tôi thấy mẹ chồng im lặng thật lâu. Rồi bà khẽ nói:
“Mẹ… sai rồi. Ngày đó mẹ sợ mất mặt, ai ngờ lại mất tình người.”
Từ hôm đó, bà khác hẳn. Bà chủ động sang chơi với mẹ tôi, xin lỗi chuyện cũ. Lúc về, bà nói nhỏ:
“Hạnh à, mẹ từng coi con là vết nhơ. Giờ mẹ thấy, chính con mới là phước của nhà này.”
Tôi chỉ mỉm cười, không oán giận. Bởi tôi hiểu, tha thứ không phải để quên đi, mà là để lòng mình thanh thản.
Kết:
Ngày cưới, mẹ chồng tôi không chịu vào nhà đón dâu vì sợ bẩn. Hai mươi mét bùn năm ấy từng khiến tôi xấu hổ, nhưng chính nó lại là “thước đo” cho lòng người.
Có những người sợ lấm chân, nhưng lại chẳng sợ lấm lòng.
Và có những người như mẹ tôi – nghèo, quê mùa – nhưng trái tim họ luôn sạch hơn bất kỳ con đường nhựa nào trên đời.