Ph/át hi/ện chồng qu//a l//ại với nữ thư ký, anh vung 1 tỷ é/p l/y hô//n, tôi vui vẻ nhận tiền và nói “Quá hời rồi” khiến cả hai ch//ết sữ//ng, hóa ra…

 


Tôi và Minh kết hôn được tám năm. Anh là người chồng mẫu mực trong mắt mọi người – thành đạt, lịch lãm, nói năng nhẹ nhàng. Ai cũng bảo tôi may mắn khi lấy được người đàn ông như anh. Nhưng có lẽ, chỉ mình tôi hiểu rõ: cuộc hôn nhân ấy thực ra đang mục ruỗng từ bên trong.

Từ ngày Minh được đề bạt làm phó giám đốc công ty, anh bận rộn hơn, thường xuyên đi công tác, về nhà muộn và mang theo mùi nước hoa lạ. Ban đầu, tôi cố tự an ủi – có thể anh chỉ vì áp lực công việc. Nhưng rồi, một lần vô tình mở điện thoại anh để chuyển file ảnh cho khách, tôi thấy một đoạn tin nhắn ngắn ngủi mà khiến tim tôi như vỡ vụn:

“Anh ngủ ngon nhé, mai em pha cà phê cho anh như mọi khi nhé.”
– “Ừ, bé ngoan, mai anh qua sớm.”

Người nhắn là Linh, nữ thư ký riêng của chồng tôi – cô gái trẻ trung, xinh đẹp, vừa mới vào công ty được hơn nửa năm. Tôi nhớ lại những lần đến công ty đưa đồ, cô ta luôn tươi cười, lễ phép gọi tôi là chị. Hóa ra, đằng sau nụ cười ấy là sự phản bội ngọt ngào.

Tôi không làm ầm lên. Tôi lặng lẽ thu thập mọi bằng chứng: tin nhắn, ảnh chụp, hóa đơn khách sạn. Tôi biết rõ, nếu ra tòa, tôi sẽ không thiệt. Nhưng tôi không muốn ra tòa. Tôi muốn anh tự nói ra.

Một tối, khi anh vừa tắm xong, tôi nhẹ nhàng hỏi:
– Anh có điều gì muốn nói với em không?

Anh tránh ánh mắt tôi, rồi khẽ nói, như thể đã chuẩn bị sẵn:
– Chúng ta nên dừng lại, Hương à. Anh nghĩ… em cũng thấy giữa chúng ta không còn gì nữa.

Tôi bình tĩnh hỏi:
– Vì cô thư ký của anh sao?

Anh sững người, rồi bật cười gượng:
– Em thông minh thật. Thôi được, coi như em biết rồi. Cô ấy còn trẻ, yêu anh thật lòng. Anh không muốn giấu em nữa. Anh sẽ lo cho em và con chu đáo. Một tỷ – coi như bù đắp tám năm sống chung.

Một tỷ đồng – anh nói nhẹ tênh, như thể đang mua lại sự im lặng của tôi.

Tôi im lặng vài giây, rồi mỉm cười:
– Được thôi. Quá hời rồi.

Minh nhìn tôi sửng sốt. Linh – cô ta ngồi chờ trong xe ngoài cổng – cũng bước vào, vẻ mặt đắc thắng, tưởng như chiến thắng dễ dàng. Tôi ký vào đơn ly hôn ngay tối hôm đó, không nước mắt, không cãi vã. Anh chuyển tiền vào tài khoản, rồi thở phào như vừa trút gánh nặng.

Nhưng họ đâu biết, “một tỷ” ấy chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch tôi đã chuẩn bị từ lâu.

Ba tháng trước, công ty anh có dự án lớn – anh giao toàn bộ cho Linh phụ trách, còn tôi tình cờ được người bạn làm kế toán trong công ty tiết lộ: Linh thường xuyên rút tạm ứng trái phép, dùng danh nghĩa “phục vụ đối tác”. Tôi đã âm thầm lưu lại tất cả chứng cứ – hóa đơn, giao dịch, và cả video cô ta ký nhận tiền.

Khi ly hôn xong, tôi gửi toàn bộ hồ sơ đó cho hội đồng quản trị – không kèm tên, không lời bình luận.

Một tuần sau, công ty điều tra nội bộ. Kết quả khiến Minh sốc nặng: Linh bị phát hiện biển thủ hơn ba tỷ đồng, mà toàn bộ đều đứng tên tài khoản của anh – vì anh chính là người phê duyệt chi. Anh bị đình chỉ công tác để điều tra, còn Linh thì biến mất khỏi thành phố, mang theo toàn bộ số tiền trong tài khoản chung của hai người.

Chiều hôm ấy, anh tìm đến nhà tôi. Người đàn ông từng kiêu ngạo, bảnh bao nay gầy rộc, mắt thâm quầng. Anh đặt phong bì lên bàn:
– Anh biết em làm. Tại sao em không cảnh báo?

Tôi nhìn anh, bình thản đáp:
– Em có cảnh báo rồi, chỉ là anh không chịu nghe. Khi anh đặt “một tỷ” lên bàn, anh nghĩ em chỉ đáng giá chừng đó thôi. Giờ thì anh thấy “hời” thật đấy, đúng không?

Anh im lặng. Mắt anh đỏ hoe, còn tôi – không hả hê, cũng chẳng vui mừng. Chỉ thấy nhẹ nhõm.

Ba tháng sau, công ty công bố kết quả điều tra. Anh bị giáng chức, phải bồi thường thiệt hại. Tôi thì dùng số tiền ấy mở một tiệm cà phê nhỏ – nơi tôi có thể bắt đầu lại.

Một chiều, khi khách đã thưa, tôi thấy anh đứng bên kia đường, nhìn vào quán thật lâu. Tôi không ra chào. Anh cũng không bước vào. Giữa chúng tôi, mọi chuyện đã kết thúc từ khoảnh khắc anh chọn người khác thay vì gia đình.

Giờ đây, mỗi khi nhớ lại, tôi không còn đau nữa. Tôi chỉ thấy biết ơn bản thân vì đã chọn cách ra đi trong kiêu hãnh. Có những cuộc ly hôn không phải là mất mát, mà là sự giải thoát. Và có những người đàn ông, phải trả giá bằng cả sự nghiệp mới hiểu được: có những người phụ nữ tưởng yếu mềm, nhưng khi họ cười và nói “quá hời rồi” – chính là lúc họ đã thắng.