Nhà nghèo nên mẹ kế bán tôi cho nhà giàu làm lẽ từ năm 19 tuổi, tôi cũng nhắm mắt gọi dạ bảo vâng, ông ta bảo gì tôi nghe đó
Nhà tôi ở xã An Phú, huyện Tân Lộc, nghèo đến mức cơm chan nước mắm còn phải chia đôi. Mẹ tôi mất sớm, cha đi bước nữa, và mẹ kế về nắm quyền trong nhà chỉ đúng hai tháng là bắt đầu tính toán:
“Con bé Hân 19 tuổi rồi, xinh xắn thế, để tao kiếm chỗ gả cho nhà có tiền. Cả nhà này được nhờ.”
Tôi vừa nghe mà tay run, chẳng dám phản đối. Cuối cùng, bà bán tôi làm vợ lẽ cho ông Tín, chủ một doanh nghiệp vật liệu xây dựng ở thành phố – người đã ngoài sáu mươi, tóc bạc nhưng ví dày, vợ cả là bà Mai, nổi tiếng quyền lực và cay nghiệt.
Ngày tôi về làm lễ, bà Mai nhìn tôi từ đầu đến chân, cười khẩy:
“Trẻ thế này, chắc chỉ biết làm trò tiêu khiển thôi, chứ có giữ được ông ấy không?”
Tôi cắn răng chịu đựng. Nhà ông Tín rộng như biệt phủ, có cổng sắt, vườn bonsai và đội người hầu riêng. Nhưng đêm nào tôi cũng nghe tiếng bà Mai mắng, còn ông Tín thì ho sù sụ trong phòng. Tôi chỉ biết chăm sóc, nấu cháo, giặt đồ, nghe lời không dám cãi.
Ba năm trôi qua, ông Tín đột ngột phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối. Bà Mai rưng rưng khóc, còn tôi quỳ bên cạnh mà lòng hoang mang – không biết nên thương hay nên sợ.
Một buổi chiều, khi trời mưa tầm tã, ông Tín gọi hai người chúng tôi vào phòng, giọng yếu ớt:
“Mai… Hân… hai người nghe tôi nói cho kỹ. Trước khi chết, tôi phải để lại một chuyện… không ai được tiết lộ.”
Ông ra hiệu cho tôi mở két sắt ở đầu giường. Trong đó không phải là tiền, mà là một tập giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, giấy tờ ngân hàng và… một chiếc USB nhỏ màu đen.
Ông Tín thều thào, từng chữ đứt quãng:
“Số tài sản này… không đứng tên tôi đâu… mà là tên người khác. Nếu tôi chết, một trong hai người sẽ phải chịu tội thay nếu làm lộ ra…”
Bà Mai tái mặt:
“Ông nói cái gì thế? Tài sản này là của nhà ta cơ mà!”
Ông Tín nhắm mắt, nấc lên từng cơn:
“Không… là của người khác… của kẻ mà tôi… đã hại 20 năm trước…”
Cả tôi và bà Mai chết lặng.
Tôi run run cắm USB vào máy tính. Trong đó là hàng loạt video quay lén trong công trình xây dựng cũ, ghi lại cảnh ông Tín cùng mấy người đàn ông đang chôn một thứ gì đó xuống nền xi măng, kèm một đoạn âm thanh mơ hồ:
“Lấp nhanh đi! Không ai biết đâu – nó là anh em ruột của mày đấy!”
Bà Mai hét lên:
“Ông điên rồi à! Ông chôn ai trong đó?!”
Ông Tín bật cười khan, giọng khò khè như từ cõi chết:
“Anh trai tôi… hắn giành hết công ty… nên tôi phải ra tay. Toàn bộ tài sản này, đứng tên hắn – tôi mượn giấy tờ để hợp thức hóa… Nhưng nếu tôi chết, công an điều tra ra… hai người sẽ không còn đường sống đâu.”
Ông nấc lên mấy tiếng rồi tắt thở, để lại chúng tôi sững sờ giữa căn phòng lạnh buốt.
Ba ngày sau, tang lễ chưa kịp xong, công an đã ập đến biệt thự. Họ nói nhận được đơn nặc danh tố cáo có người chôn xác trong công trình xây dựng của ông Tín 20 năm trước.
Khi đội khai quật bắt đầu đào, tôi đứng phía sau, tim như muốn ngừng đập. Trong lớp bê tông cũ kỹ, một bộ xương người được tìm thấy, và bên cạnh là tấm danh thiếp ghi tên… “Mai Tín – Giám đốc Công ty Long Phát” — chính là tên của chồng bà Mai chứ không phải ông Tín.
Cả tôi và bà Mai cùng lúc sụp xuống.
Khi mọi chuyện vỡ lở, người ta mới biết:
Ông Tín thật sự đã chết cách đây 20 năm. Người sống với chúng tôi bấy lâu nay — chính là em trai ruột của ông, người đã cướp hết danh phận, tài sản và cả cuộc đời của anh mình.
Và còn kinh khủng hơn — trên chiếc USB ấy, ngày cuối cùng vẫn còn một đoạn video chưa kịp mở:
“Nếu ai tìm thấy cái này… thì biết rằng tôi đã sống thay anh trai mình suốt 20 năm qua. Nhưng kẻ tố cáo tôi – chính là vợ cả…”
Cảnh sát quay sang tôi:
“Cô là người duy nhất còn sống chung với ông ta. Cô biết gì về chuyện này không?”
Tôi chỉ lặng im, nước mắt chảy dài. Bên ngoài, tiếng mưa rơi rào rào lên mái tôn biệt thự, hòa cùng mùi hương nhang nghi ngút — như linh hồn ông Tín vẫn quanh quẩn đâu đây, chờ một lời thú tội cuối cùng.