Ông Hải và bà Tư sống với nhau đã hơn bốn mươi năm. Một cuộc hôn nhân nghèo nhưng đầy yêu thương.
Căn nhà nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, tường cũ loang lổ, mái tôn rỉ sét – nhưng trong đó luôn có tiếng cười. Bà Tư vẫn nhớ như in: ông Hải không rượu chè, không cờ bạc, chỉ có một thói quen duy nhất – mua vé số mỗi tuần.
Tuần nào cũng vậy, cứ chiều thứ Sáu, sau khi đi làm phụ hồ về, ông lại ghé qua sạp vé số đầu hẻm, mua đúng hai tờ, cẩn thận kẹp vào sổ tay.
“Biết đâu một ngày trúng lớn, mình xây được nhà mới cho bà đỡ dột,”
ông thường nói thế, rồi cười hiền.
Bà Tư chỉ lắc đầu:
“Cả đời mình chẳng trúng nổi con gà xổ số, ông mơ nhiều quá!”
Cứ thế, hai mươi năm trôi qua. Hàng trăm tờ vé số, hàng ngàn con số. Chưa lần nào ông trúng.
Đến năm 65 tuổi, ông Hải ngã bệnh. Ung thư gan giai đoạn cuối.
Những tháng cuối đời, ông gầy rộc, nằm trên giường mà vẫn cười, bảo:
“Không sao đâu bà, ông còn khỏe là còn mua vé số. Trúng hay không cũng là niềm vui.”
Bà Tư thương chồng, không nỡ nói gì. Bà vẫn giữ thói quen pha cà phê buổi sáng cho ông, dẫu ông chỉ còn đủ sức nhấp môi.
Một ngày cuối năm, ông Hải mất. Không một lời trăng trối, chỉ nắm tay vợ, thì thào:
“Trong ngăn tủ… có thứ bà nên xem… nhưng đừng buồn.”
Bà Tư tưởng ông chỉ nói bâng quơ.
Sau tang lễ, bà dọn lại căn nhà. Khi mở ngăn tủ cũ nơi ông vẫn cất sổ vé số, bà nhìn thấy một hộp thiếc nhỏ. Bên trong là những tờ vé số đã ố vàng theo thời gian, và một cuốn sổ bìa cứng ghi chữ:
“Cho bà Tư.”
Bà run run mở ra. Trong đó là danh sách dài chi chít: ngày tháng, số seri, ghi chú cẩn thận – nhưng điều khiến bà chết lặng là những phong bì tiền kẹp xen giữa. Mỗi phong bì có ghi: “Học phí cho Tí”, “Tiền thuốc của mẹ”, “Tiền điện tháng 5”, “Dành dụm phòng khi bà đau ốm”…
Tổng cộng, hơn hai trăm phong bì, tất cả đều có tiền – không nhiều, chỉ 50.000, 100.000, có cái 200.000 đồng. Tổng cộng lại hơn 60 triệu đồng.
Dưới cùng là một tờ giấy, nét chữ run rẩy:
“Bà à, ông không mua vé số thật đâu. Ông chỉ nói vậy để không bị người ta cười là già rồi mà vẫn làm thêm.
Mỗi tuần ông để dành 20.000, 30.000 – nói là mua vé số, chứ thật ra bỏ vào đây.
Ông biết bà hay lo tiền, sợ ông tiêu hoang, nên ông giấu.
Nếu bà đọc được dòng này, nghĩa là ông không còn.
Số tiền này, ông để dành cho bà.
Không phải trúng số, nhưng là ‘giải thưởng’ của 20 năm yêu thương.”
Bà Tư ngồi sụp xuống, nước mắt lã chã rơi lên những tờ tiền cũ.
Hóa ra suốt hai mươi năm qua, ông Hải chẳng hề mơ mộng trúng độc đắc. Ông chỉ muốn dành dụm từng đồng nhỏ, để vợ không phải khổ.
Hóa ra, những lần bà càu nhàu “ông phí tiền”, ông chỉ cười vì biết, sự thật còn ngọt hơn cả trúng số.
Từ ngày đó, bà Tư không còn mua vé số nữa. Mỗi sáng, bà chỉ ra hiên, pha tách cà phê, mở cuốn sổ cũ, đọc lại từng dòng chữ nguệch ngoạc của chồng.
Trên bàn thờ, cạnh di ảnh ông Hải, bà đặt một tờ vé số cũ – tờ cuối cùng ông mua trước khi mất. Bà gọi nó là “tấm vé may mắn nhất đời mình”.
Ba năm sau, bà Tư lấy số tiền ông để lại, cùng con trai sửa lại căn nhà. Mái tôn rỉ sét được thay bằng mái ngói đỏ tươi. Bà bảo với hàng xóm:
“Nhà này không xây bằng trúng số, mà bằng tình nghĩa.”
Kết:
Có người cả đời mua vé số để tìm vận may, còn ông Hải – lại dùng vé số để giấu đi lòng yêu âm thầm.
Với bà Tư, ông đã “trúng độc đắc” từ lâu – không phải bằng tiền, mà bằng cách sống trọn tình, trọn nghĩa.
Vì đôi khi, hạnh phúc không nằm trong tờ vé số trúng thưởng, mà nằm trong bàn tay người đàn ông sẵn sàng nhịn ăn nhịn mặc chỉ để vợ mình được yên lòng.