Người đàn ông trung niên đem hồ sơ đi xin việc nhưng bị lễ tân đu///ổi về: “Đằng nào cũng bị lo//ại, phỏng vấn làm gì cho m/ất công”
Chiều hôm ấy, trời Hà Nội mưa rả rích. Một người đàn ông khoảng ngoài năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, tay cầm tập hồ sơ đã cũ, lặng lẽ đứng trước cửa một tòa nhà lớn ghi dòng chữ “Công ty TNHH Minh Phát – Tuyển dụng kỹ sư cơ khí có kinh nghiệm”.
Ông mặc chiếc áo sơ mi đã bạc màu, đôi giày sờn gót, nhưng được lau cẩn thận. Nhìn kỹ, người ta thấy ông vẫn cố giữ vẻ chỉn chu – như thể từng thói quen nghề nghiệp trong suốt mấy chục năm chưa hề rời bỏ ông.
Ông tên Nguyễn Văn Lâm, từng là kỹ sư trưởng của một nhà máy cơ khí lớn, nhưng sau khi nhà máy giải thể, ông thất nghiệp. Ở tuổi 52, ông đã đi gõ cửa hàng chục nơi, gửi hàng trăm bộ hồ sơ, nhưng tất cả đều chỉ nhận lại một câu: “Chúng tôi ưu tiên người trẻ”.
Hôm nay, ông lại đánh cược chút hy vọng cuối cùng.
Khi bước vào sảnh công ty, cô lễ tân trẻ tuổi liếc nhìn ông, ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ.
– Chú đến có việc gì ạ? – cô hỏi, giọng lạnh nhạt.
– Tôi… đến nộp hồ sơ xin việc. Ở đây có tuyển kỹ sư cơ khí, đúng không cháu?
Cô gái thoáng khựng lại, rồi nhìn từ đầu đến chân ông, khẽ nhíu mày:
– Dạ có, nhưng… chú ơi, công ty tuyển kỹ sư “năng động, trẻ trung”, biết sử dụng phần mềm thiết kế hiện đại. Chú lớn tuổi rồi, cháu sợ… không phù hợp đâu ạ.
Ông Lâm vẫn kiên nhẫn, nhẹ giọng:
– Cô cứ nhận hồ sơ giúp tôi. Tôi có thể thử việc, không cần lương cũng được. Chỉ cần có cơ hội chứng minh thôi.
Nhưng cô lễ tân bĩu môi:
– Cháu nói thật, chú nộp cũng vô ích. Giám đốc còn trẻ, chỉ thích nhân viên nhanh nhẹn, ngoại hình ổn. Mà giờ hồ sơ nộp qua mail, không cần giấy tờ như thời chú đâu.
– Đằng nào cũng bị loại, phỏng vấn làm gì cho mất công hả chú? – cô nói thêm, giọng nửa đùa nửa thật.
Câu nói ấy khiến ông khựng lại. Một thoáng im lặng, ông cúi đầu, khẽ nói:
– Ờ… cảm ơn cháu.
Ông quay lưng bước đi, chậm rãi như thể từng bước nặng trĩu cả đời người. Ngoài trời mưa nặng hạt hơn. Cô lễ tân quay về bàn, chẳng buồn để ý, chỉ nghĩ ông là một “ông già thất nghiệp cố chấp”.
Nhưng đúng lúc đó, thang máy mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc bảnh bao, dáng vẻ vội vã bước ra. Khi nhìn thấy bóng lưng ông Lâm, anh bỗng đứng sững. Ánh mắt anh mở to, đôi môi run rẩy:
– Bác… bác Lâm!
Tiếng gọi ấy khiến cả sảnh giật mình. Cô lễ tân quay ra, ngạc nhiên khi thấy giám đốc Minh – người mà cô vẫn luôn ngưỡng mộ – chạy thật nhanh tới ôm chầm lấy người đàn ông vừa bị cô xua đi.
– Trời ơi, bác còn sống! – Minh nghẹn ngào. – Con tìm bác suốt mấy năm nay…
Ông Lâm bối rối, chẳng hiểu chuyện gì. Cô lễ tân thì đứng chết trân, chẳng hiểu vì sao giám đốc lại xúc động đến thế.
Minh siết chặt vai ông, giọng run lên:
– Bác quên con rồi sao? Con là Minh – thực tập sinh năm cuối ở nhà máy cơ khí của bác mười lăm năm trước. Ngày đó con vụng về, làm sai khiến máy nổ, cả phân xưởng hoảng loạn. Nếu không có bác kéo con ra, chắc con chẳng còn mạng mà đứng đây hôm nay.
Giọng anh nghẹn lại:
– Sau vụ nổ, bác bị thương ở tay, phải nghỉ việc mấy tháng, rồi nhà máy giải thể. Con tìm bác mãi không được. Con mở công ty này, vẫn thầm mong một ngày được gặp lại người thầy ấy…
Giờ thì ông Lâm cũng run lên. Ông nhớ ra rồi – cậu sinh viên nhỏ bé, mặt bám đầy dầu máy, run rẩy xin lỗi ông năm xưa… hóa ra giờ đã thành giám đốc thành đạt.
Minh nắm tay ông, quay sang cô lễ tân, giọng nghiêm nhưng nghẹn ngào:
– Đây là người mà cô vừa từ chối? Người mà cô nói là “già quá, không năng động”?
– Dạ… em… em không biết… – cô lắp bắp, mặt tái mét.
Minh hít sâu:
– Nếu không có bác ấy, có lẽ chẳng có công ty Minh Phát ngày nay. Bác Lâm là người đã dạy con bài học đầu tiên về nghề và về nhân cách.
Anh quay sang ông, mắt đỏ hoe:
– Bác ơi, nếu bác không chê, con xin mời bác làm cố vấn kỹ thuật trưởng cho công ty. Không phải vì ơn nghĩa, mà vì con biết bác là người giỏi nhất mà con từng gặp.
Ông Lâm xúc động, đôi mắt ươn ướt.
– Cảm ơn con, Minh à. Bác tưởng mình bị quên lãng rồi…
Minh nắm tay ông chặt hơn:
– Con chưa từng quên. Trong ngành cơ khí này, người như bác là tài sản quý. Chúng ta cần những người đi trước như bác để dạy thế hệ sau biết trân trọng lao động thật sự.
Cô lễ tân cúi đầu, mắt rưng rưng:
– Cháu xin lỗi bác… Cháu sai rồi.
Ông Lâm chỉ khẽ cười, giọng hiền hậu:
– Không sao đâu cháu. Ai cũng từng trẻ, từng chưa hiểu. Quan trọng là biết nhận ra và thay đổi.
Bên ngoài, mưa đã tạnh. Ánh nắng yếu ớt len qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt người đàn ông tóc bạc, khiến nó như sáng lên một thứ ánh sáng ấm áp – của niềm tin được hồi sinh.
Ngày hôm đó, toàn bộ nhân viên trong công ty Minh Phát được chứng kiến một câu chuyện không ai quên được: một người từng bị xem là “vô dụng, lạc hậu” lại trở thành người mà cả công ty phải kính trọng.
Ông Lâm bước vào văn phòng mới, nhưng ông biết – thứ ông nhận được không chỉ là công việc, mà là sự công nhận, lòng trân trọng và tình người.
Còn Minh, giám đốc trẻ, đã âm thầm cho dán một tấm bảng nhỏ trước cửa phòng họp, khắc dòng chữ:
“Mọi kinh nghiệm, mọi nếp nhăn và mái tóc bạc – đều là bằng chứng của thời gian cống hiến. Xin hãy tôn trọng họ.”
Từ đó, không ai trong công ty dám cười cợt người lớn tuổi nữa. Họ hiểu rằng sự khôn ngoan không nằm ở độ tuổi, mà nằm ở trái tim và những năm tháng đã từng đi qua.
Và ông Lâm – người từng bị đuổi về vì “già” – đã tìm lại được giá trị của chính mình, cùng niềm tự hào lặng lẽ của một người thợ cả đời gắn bó với nghề.