Ngày ly hô:n, chồng không chia cho tôi đồng nào trong khối tài sản cả tỷ mà chỉ n:ém cho chiếc gối cũ hồi cưới nhau rồi mỉ:a mai,



“Ly Hôn, Chồng Ném Cho Chiếc Gối Cũ Rồi Mỉa Mai – Lột Ra Giặt, Tôi Sững Sờ Với Thứ Bên Trong”

Tôi và Nam từng được xem là cặp đôi vàng của trường đại học. Anh đẹp trai, hoạt bát, tôi dịu dàng, chăm chỉ.

Ra trường, chúng tôi cưới nhau, thuê nhà, rồi mua được căn hộ nhỏ bằng tiền tích góp của cả hai. Những tưởng hạnh phúc sẽ kéo dài mãi, cho đến khi Nam thay đổi – không còn là người đàn ông tôi từng yêu.

Anh thăng tiến nhanh trong công ty, đi làm về khuya, nói chuyện với tôi bằng giọng mệt mỏi, thờ ơ. Còn tôi – sau khi sinh con – nghỉ việc, quanh quẩn với bỉm sữa, cơm nước.
Mỗi cuộc nói chuyện của chúng tôi đều kết thúc bằng im lặng.
Tôi đã cố hàn gắn, nhưng dường như, có người khác đã bước vào lòng anh.


Ngày tôi phát hiện tin nhắn “Anh nhớ em” trong điện thoại chồng, cả thế giới sụp đổ. Anh chẳng buồn chối.
– Em tốt, nhưng anh mệt mỏi rồi.
Câu nói lạnh lùng ấy cắt nát tim tôi.

Sau hai tháng giằng co, chúng tôi ly hôn.

Anh gom đồ nhanh như chạy trốn, không thèm ngoái lại. Trước khi rời đi, anh cười nhạt, ném về phía tôi một chiếc gối cũ sờn vải:
– Cái này của em đấy. Giữ làm kỷ niệm đi, nếu vẫn cần thứ rách nát ấy.

Tôi đứng sững, cười cay đắng.
Chiếc gối này là vật đầu tiên chúng tôi mua khi còn nghèo – anh từng nói, “Sau này giàu, anh vẫn muốn nằm trên cái gối này, vì nó có mùi của em.”
Giờ, anh gọi nó là “đống giẻ rách.”


Sau khi anh đi, tôi dọn nhà. Căn phòng trống trải, đến hơi thở cũng nghe rõ tiếng vang.
Tôi gom hết chăn gối mang đi giặt. Khi cầm chiếc gối ấy lên, lớp vỏ sờn khiến tôi bỗng thấy nghẹn. Tôi định bỏ, nhưng lại nghĩ: “Thôi, giặt sạch rồi để lại cho con nằm vậy.”

Tôi tháo lớp vỏ. Một mùi ngai ngái tỏa ra. Bên trong, bông gối đã xẹp, dính chặt thành từng mảng.
Tôi lắc mạnh – và một phong bì cũ kỹ rơi ra.

Trái tim tôi đập loạn.
Tôi mở ra – bên trong là một xấp giấy chứng nhận tiết kiệm ngân hàng, tổng cộng hơn 1 tỷ đồng, cùng một tờ giấy gấp gọn ghi vài dòng nguệch ngoạc:

“Cho mẹ con em. Nếu một ngày nào đó anh không còn ở bên, hãy nhớ: tất cả những gì anh có đều bắt đầu từ hai bàn tay em.”

Tôi chết lặng. Nước mắt rơi xuống ướt nhòe dòng chữ.


Tôi ngồi suốt đêm trong căn phòng cũ, đọc đi đọc lại mảnh giấy.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao anh lại giấu những tờ sổ tiết kiệm trong chiếc gối? Và tại sao, khi chia tay, anh lại cư xử tàn nhẫn đến thế?

Sáng hôm sau, tôi đem chuyện kể với chị hàng xóm thân quen. Chị trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi:
– Em có biết vì sao dạo này anh ta hay đi viện không?

– Viện? Em không nghe nói gì cả.

Chị thở dài:
– Anh ấy bị bệnh tim, nghe nói giai đoạn cuối. Có lần chị gặp ở bệnh viện, anh bảo: “Đừng nói với vợ tôi, cô ấy yếu lắm.”

Tôi chết điếng. Mọi thứ trong đầu xoay vòng. Câu nói cay nghiệt, cái nhìn lạnh lùng, và cả chiếc gối bị ném lại… hóa ra là cách anh giấu nỗi đau.


Tôi tìm đến bệnh viện. Bác sĩ xác nhận – Nam thực sự bị bệnh tim nặng, đã xuất ngoại điều trị, khả năng hồi phục chỉ 30%.
Tôi ôm mặt khóc. Người đàn ông mà tôi từng oán hận… vẫn âm thầm giữ lời hứa: “Anh sẽ lo cho em và con, dù anh có thế nào đi nữa.”


Một năm sau, tôi nhận được phong bì từ Singapore – không tên người gửi.
Bên trong chỉ có một bức ảnh cũ: tôi và Nam thời sinh viên, ngồi bên bờ sông, cười rạng rỡ. Mặt sau tấm ảnh ghi dòng chữ run run:

“Anh đã mua lại chiếc gối mới giống hệt cái cũ. Nhưng chẳng còn ai nằm cùng nữa…”

Nước mắt tôi rơi không ngừng.
Tôi hiểu, có những lời chia tay tưởng như cay độc, nhưng ẩn trong đó là sự bảo vệ vụng về nhất của một người sợ mình sẽ trở thành gánh nặng.


Giờ đây, mỗi tối, tôi vẫn giữ chiếc gối ấy bên cạnh – không phải để ngủ, mà như một cách nhắc nhở:

“Tình yêu không phải lúc nào cũng dịu dàng. Đôi khi, nó được bọc trong tổn thương, hiểu lầm, và sự hi sinh thầm lặng.”

Con trai tôi lớn dần, thỉnh thoảng hỏi:
– Mẹ ơi, sao mẹ không thay cái gối cũ này?
Tôi mỉm cười:
– Vì trong đó có giấc mơ của bố con. Và mẹ muốn giữ nó mãi.


Cuộc đời thật lạ – có người nói lời yêu bằng hoa hồng, có người nói bằng nước mắt, còn có người… nói bằng một chiếc gối cũ sờn, giấu đầy thương nhớ.

Đôi khi, thứ ta tưởng là rác rưởi lại chính là minh chứng cuối cùng của một tình yêu thật lòng