Ngày 20/10, chồng âm thầm đưa mẹ và chị em bên nội đi ăn nhà hàng để chúc mừng, thế nhưng tôi – là vợ mà không nhận được thứ gì, phải ở nhà dọn dẹp



 Tôi tên là Lan, 32 tuổi, làm giáo viên mầm non. Lấy chồng được 6 năm, tôi luôn nghĩ rằng mình không cần hoa, không cần quà, chỉ cần chồng biết thương là đủ. Nhưng tôi đã lầm — có những thứ không cần tiền, nhưng nếu thiếu, người ta sẽ đau cả đời: đó là sự tôn trọng.

Năm nay, ngày 20/10, tôi vẫn như mọi ngày: dậy sớm nấu ăn, giặt đồ, dọn dẹp, rồi đưa con đến trường. Tôi không mong chờ gì. Chồng tôi – anh Thắng – vốn không khéo léo, chẳng bao giờ nhớ mấy dịp lễ. Tôi quen rồi.

Nhưng đến trưa, khi đang lau nhà, tôi nghe anh gọi:

“Lan ơi, em nấu ít cơm thôi nhé, chiều anh đi với mẹ và mấy chị em gái ăn tiệc 20/10.”

Tôi giật mình.

“Còn em với con thì sao?”

Anh nói tỉnh bơ:

“Ở nhà đi, ai lại kéo cả con nít đi. Mấy người lớn ngồi nói chuyện thôi.”

Tôi cười nhạt:

“Vậy ra, em không phải ‘người lớn’?”

Anh cau mày:

“Em cứ làm quá lên. Lễ này là của phụ nữ, mẹ và các chị cũng là phụ nữ, anh đưa đi chúc mừng có gì sai?”

Tôi không nói thêm. Nhưng trong lòng, một thứ gì đó nặng trĩu, như vết dao nhỏ cứa sâu từng nhịp thở.


Buổi tối, tôi dọn cơm cho con, hai mẹ con ngồi ăn trong căn nhà vắng lặng. Ngoài kia, pháo hoa sáng rực, mùi nước hoa thoảng đâu đây từ áo anh khi anh đi ngang qua vẫn còn vương lại.

Khoảng 9 giờ, tôi nhận được tin nhắn của chồng:

“Ăn xong rồi, mẹ vui lắm. Đang chụp hình. Em nhớ dọn dẹp nhà cửa, mai mẹ qua chơi.”

Tôi nhìn tin nhắn, nước mắt trào ra.

Ngày dành cho phụ nữ, anh đưa cả mẹ, chị em gái đi ăn sang, cười nói rộn ràng, còn vợ anh – người dọn dẹp, nấu ăn, chăm con, hy sinh từng chút tuổi xuân – lại ngồi ăn cơm nguội với con nhỏ.


Tôi lấy điện thoại, mở mạng xã hội. Ảnh anh vừa đăng hiện ra — anh đứng giữa, hai bên là mẹ chồng và mấy chị em họ, ai cũng cười rạng rỡ, caption viết:

“Gia đình là số 1. Chúc các người phụ nữ tuyệt vời trong đời anh luôn xinh đẹp và hạnh phúc!”

Tôi bật cười. Một nụ cười đắng ngắt.
Gia đình là số 1 — nhưng trong bức ảnh ấy, không có tôi và con anh.


Sáng hôm sau, mẹ chồng ghé qua thật. Bà nhìn quanh, chép miệng:

“Con Lan này vụng thật, nhà cửa chưa sạch, hôm qua tao bảo qua mà vẫn chưa kịp dọn à?”

Tôi mím môi:

“Con dọn xong từ tối, nhưng chắc mẹ nhìn thấy bóng đèn chứ không phải bụi.”

Bà trừng mắt:

“Ăn nói kiểu gì vậy? Hôm qua mẹ còn khen con dâu chị cả khéo, biết ăn nói, được chồng đưa đi tiệc sang. Còn con thì…”

Tôi nhìn thẳng bà:

“Vì con ở nhà, nấu cho chồng mẹ ăn mỗi ngày. Vì con không được phép ngồi cùng bàn với mấy người phụ nữ ‘được thương’ hơn.”

Không khí nghẹn lại. Mẹ chồng im lặng, còn chồng tôi đi ra, mặt lạnh tanh.


Tối hôm đó, tôi nói với anh:

“Anh có biết, thứ em cần không phải bữa tiệc, mà là một chỗ bên cạnh anh. Một lời chúc, một bó hoa, hay chỉ một câu: ‘Cảm ơn vì em đã ở đây’.

Anh thở dài:

“Em nhạy cảm quá. Anh bận nhiều thứ, đâu phải không thương.”

Tôi cười:

“Thương mà để vợ ăn cơm nguội với con, trong khi mẹ và chị em anh ngồi nhà hàng?”

Anh im. Cái im ấy, lạnh hơn cả lời phủ nhận.


Đêm đó, tôi viết đơn ly thân. Không phải vì tôi hết yêu, mà vì tôi đã hết được coi trọng.

Sáng, tôi đưa con về nhà ngoại. Mẹ tôi nhìn tôi, chỉ nói một câu:

“Người ta không thấy mình quý, thì đừng ở lại để bị rẻ.”

Tôi ôm con, lòng nhẹ nhõm lạ thường.


Hai tháng sau, tôi dọn ra sống riêng, thuê một căn hộ nhỏ, bắt đầu dạy thêm, dành thời gian cho con và cho chính mình. Tôi mua cho mình bó hoa đầu tiên vào dịp 20/10 năm sau, tự tay viết tấm thiệp nhỏ:

“Gửi Lan – người phụ nữ từng quên mất giá trị của mình, nhưng đã tìm lại được.”


Một năm sau, chồng cũ tìm đến, mang theo bó hoa và ánh mắt hối hận:

“Anh sai rồi. Anh nhận ra ngày hôm đó, khi nhìn bức ảnh mà không có em và con, anh đã mất đi gia đình thật sự.”

Tôi khẽ nói:

“Không ai cấm anh thương mẹ, thương chị em. Nhưng một người đàn ông biết thương phải biết chia phần yêu thương đó cho người vợ, chứ không phải lấy đi phần của cô ấy.”

Anh cúi đầu, im lặng.


Kết:

Ngày 20/10 – với nhiều người là ngày hoa và quà, nhưng với tôi, đó là ngày tôi học được bài học đắt giá: Người phụ nữ không cần được tôn vinh bằng tiệc tùng, chỉ cần được tôn trọng trong chính mái nhà của mình.

Tôi từng là người vợ ở nhà dọn dẹp trong khi chồng đi ăn tiệc. Giờ đây, tôi là người phụ nữ tự mua hoa, tự ăn tối, và mỉm cười vì biết:

Không ai có thể xem thường mình – nếu mình biết yêu thương chính bản thân.