Năm 2005, tôi lái xe máy đưa chị dâu về quê, đi ngang qua một khu rừng nhỏ thì chị ấy đột nhiên bảo tôi dừng lại: “Giúp tôi một việc!”
Năm 2005, tôi lái xe máy đưa chị dâu về quê, đi ngang qua một khu rừng nhỏ thì chị ấy đột nhiên bảo tôi dừng lại: “Giúp tôi một việc!” Ngay sau đó, cảnh tượng khiến tôi chết sững, không thể tin nổi!
Năm 2005, tôi mới hai mươi lăm tuổi, vừa cưới vợ được vài tháng. Hôm ấy, anh trai tôi nhờ tôi đưa chị dâu – chị Hạnh – về quê ngoại ở huyện miền núi cách nhà gần bảy chục cây số. Anh bận công trình, còn tôi lại đang rảnh, nên cũng vui vẻ nhận lời. Đường khi ấy chưa được trải nhựa hết, nhiều đoạn vẫn là đất đỏ, ổ gà, ổ voi.
Chị Hạnh ngồi sau, tay ôm chặt ba lô, gió thổi bay mấy sợi tóc mai. Tôi nhớ rõ hôm đó là buổi chiều tháng Sáu, trời oi bức, mây vần vũ báo hiệu sắp mưa. Đi được hơn nửa đường, xe chạy ngang qua một khu rừng nhỏ, hai bên là bạt ngàn cây keo và bạch đàn, gió rít nghe rờn rợn. Đang định tăng ga đi cho nhanh, thì chị Hạnh đột nhiên vỗ vai tôi, giọng lạ hẳn:
– Dừng lại đi em… Giúp chị một việc.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng tấp xe vào lề. Chị bước xuống, nhìn quanh quất rồi bảo:
– Chị nhờ em đi theo, có chút chuyện… sẽ nhanh thôi.
Tôi lặng lẽ đi theo chị, lòng bắt đầu dấy lên cảm giác lạ. Chị Hạnh vốn là người ít nói, trầm tính, vậy mà hôm nay ánh mắt chị sáng khác thường. Chị đi sâu vào rừng, đến một gốc cây to, rồi dừng lại, quỳ xuống. Tôi tưởng chị bị mệt, nhưng rồi chị mở ba lô, lấy ra một gói vải cũ kỹ, cẩn thận đặt xuống đất.
Tôi hỏi:
– Chị làm gì thế?
Chị không đáp, chỉ lẩm nhẩm điều gì đó, nước mắt chảy dài. Gió thổi, tiếng lá xào xạc nghe như ai đang thở dài. Một lát sau, chị mới quay lại, giọng run run:
– Hơn mười năm rồi, chị mới dám quay lại đây.
Tôi sững người. Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy chị Hạnh như biến thành một con người khác – vừa yếu đuối, vừa đau khổ. Tôi cúi nhìn gói vải, thấy ố màu đất cũ, bên trong lộ ra một tấm ảnh đã úa vàng và… một chiếc vòng tay bạc nhỏ xíu, hình như là vòng của trẻ con.
Tôi sững sờ.
– Chị… đây là…
Chị Hạnh cắn môi, cố nén tiếng nức:
– Năm chị mười tám tuổi, từng có một đứa bé… nhưng nó không kịp chào đời. Ba mẹ ép chị bỏ, vì sợ tai tiếng. Cậu ấy – người chị yêu – đi bộ đội, rồi mất liên lạc. Chị giấu tất cả trong lòng, chỉ còn lại tấm ảnh này và chiếc vòng nhỏ chị từng mua cho con. Hôm nay chị muốn chôn lại, coi như tiễn con đi lần cuối…
Tôi đứng lặng. Gió thổi qua, lá rơi lả tả, tiếng ve như nghẹn lại. Tôi không biết nói gì, chỉ biết cúi xuống phụ chị đào một hố nhỏ. Chị đặt gói vải vào đó, hai tay run run vuốt đất, miệng khẽ nói:
– Con yên nghỉ nhé…
Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào đất ẩm. Tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại. Chị Hạnh – người chị dâu mà tôi vẫn nghĩ là mạnh mẽ, khéo léo – bỗng hiện ra trước mắt tôi như một người mẹ đau đớn suốt đời sống trong âm thầm, dằn vặt.
Trời bắt đầu đổ mưa, sấm rền xa xa. Chị Hạnh đứng dậy, nhìn về phía chân trời tím ngắt, khẽ nói:
– Cảm ơn em đã giúp chị… Giờ thì chị thấy nhẹ lòng rồi.
Tôi dựng xe, im lặng chở chị đi tiếp. Dọc đường, chẳng ai nói thêm lời nào. Chỉ có tiếng mưa rơi, và tiếng chị khẽ nấc sau lưng.
Khi về đến quê, mẹ chị đón mừng rỡ, còn tôi giả vờ như không có chuyện gì. Nhưng tối đó, tôi ngồi một mình trong sân, nghe tiếng mưa nhỏ giọt, lòng vẫn nặng trĩu. Tôi chợt hiểu rằng, có những nỗi đau người ta giấu suốt cả đời, chỉ cần một lần được nói ra, được tiễn biệt, là họ có thể bắt đầu lại.
Năm sau, anh tôi và chị Hạnh sinh một bé gái. Chị đặt tên con là An Bình – nghe thật dịu dàng. Mỗi khi nhìn thấy bé cười, tôi lại nhớ đến buổi chiều trong rừng năm ấy. Có lẽ, linh hồn nhỏ kia đã được bình yên, để nhường chỗ cho niềm hạnh phúc mới trong cuộc đời chị.
Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn giữ bí mật ấy cho riêng mình. Chưa bao giờ kể lại cho anh trai, hay bất kỳ ai khác. Đôi khi, trong những chiều mưa, tôi lại nhớ hình ảnh người phụ nữ ngồi bên gốc cây, ôm gói vải cũ mà khóc – một hình ảnh vừa đau lòng, vừa thiêng liêng.
Giờ đây, mỗi lần có ai hỏi tôi tin vào điều gì, tôi chỉ mỉm cười:
– Tôi tin rằng, dù đã khuất, những linh hồn vẫn dõi theo chúng ta, chỉ cần ta sống tốt, họ cũng sẽ mỉm cười ở nơi xa.
Và mỗi khi đi qua khu rừng nhỏ năm ấy, tôi đều dừng lại một chút, nhìn vào khoảng sâu hun hút của rừng keo. Gió vẫn thổi, lá vẫn rơi, nhưng trong lòng tôi không còn sợ hãi nữa. Tôi chỉ nghe như ai đó thì thầm, rất khẽ:
– Cảm ơn em…