Mẹ chồng tuần nào cũng tới khuân hết đồ ăn trong tủ lạnh, tôi than thở với chồng nhưng anh sừ//ng cồ lên qu//át tôi í/ch k/ỷ
Tôi và chồng cưới nhau được gần hai năm. Chúng tôi sống ở thành phố, thuê căn hộ nhỏ gần công ty để tiện đi làm. Cuộc sống chẳng dư dả gì, cả hai phải làm việc quần quật mới đủ tiền nhà, tiền sinh hoạt, và dành dụm một chút cho tương lai.
Mẹ chồng tôi ở quê, cách khoảng hơn 40 km. Ban đầu bà cũng rất quý tôi, nhưng từ sau khi chúng tôi ra ở riêng, bà tuần nào cũng lên – ban đầu là “thăm con”, nhưng dần dần thành thói quen… và nỗi ám ảnh của tôi.
Cứ chiều thứ bảy, tôi đi chợ mua đủ đồ ăn cho cả tuần: thịt, cá, rau củ, sữa, trái cây. Tôi sắp xếp cẩn thận trong tủ lạnh, tính toán từng bữa vì kinh tế eo hẹp. Nhưng sáng chủ nhật, hễ mẹ chồng lên là y như rằng… tủ lạnh trống trơn.
Bà vừa đến đã mở tủ, tay thoăn thoắt lấy hộp thịt bò, bó rau, rồi cười:
– Ở quê khan hiếm, mẹ mang về ăn cho đỡ tốn. Con trẻ giờ sướng quá, đầy đồ ăn, cho mẹ ít có sao đâu.
Tôi không dám nói gì, chỉ cười gượng. Nhưng tuần nào cũng vậy, đồ ăn tôi mua đều bị “dọn sạch”, đến mức tôi phải ăn mì gói mấy hôm sau đó.
Một lần, tôi nhẹ nhàng nói với chồng:
– Anh à, mẹ cứ lấy hết đồ ăn thế này em khổ lắm, em phải tính toán từng đồng…
Chưa dứt lời, chồng tôi đập mạnh tay xuống bàn, giọng gay gắt:
– Em ích kỷ quá! Mẹ anh già rồi, thỉnh thoảng lấy chút đồ ăn thì có sao? Làm dâu mà tính toán vậy à?
Tôi sững người. Từ hôm đó, tôi không nói gì thêm, nhưng trong lòng ấm ức, nước mắt cứ chực trào. Tôi không tiếc đồ ăn, chỉ thấy tủi — tủi vì chồng chẳng hiểu, còn bênh mẹ mù quáng.
Tuần sau, tôi quyết định dạy cho hai mẹ con họ một bài học nho nhỏ.
Sáng chủ nhật, tôi cố tình đi chợ sớm, mua vài món như thường lệ. Nhưng trong một hộp nhựa lớn, tôi cẩn thận giấu “món quà bất ngờ” – một tờ giấy ghi chi tiết tiền chi tiêu từng tuần, hóa đơn mua thực phẩm, cùng một tờ giấy khác với dòng chữ nguệch ngoạc:
“Mẹ ơi, con không tiếc đồ ăn. Nhưng mỗi lần mẹ mang đi, con phải nhịn bữa sáng để đủ tiền mua thêm. Con chỉ mong mẹ hiểu, tụi con chưa dư giả, đang cố gắng từng chút. Con không dám nói, sợ mẹ buồn, nhưng con thực sự mệt…”
Tôi để hộp đó trên ngăn giữa tủ lạnh, dán nhãn “thịt bò hầm tiêu” — món mẹ chồng thích nhất.
Buổi trưa, bà lại lên. Vừa bước vào, bà niềm nở mở tủ, như thói quen. Tôi cố tỏ vẻ bận rộn, giả vờ không để ý. Một lát sau, bà cầm hộp đó lên, mỉm cười:
– Ờ, con dâu biết mẹ thích món này mà nấu nhiều thế này, ngoan quá!
Bà vừa mở nắp… gương mặt tái mét. Tờ giấy rơi xuống đất. Bà đứng im, không nói được lời nào. Một lát, bà run run ngồi xuống ghế, mắt đỏ hoe.
– Con… con viết cái này à? – Giọng bà nghẹn lại.
Tôi gật đầu, nước mắt cũng rưng rưng.
– Con xin lỗi mẹ. Con không muốn giấu, chỉ mong mẹ hiểu tụi con khó khăn. Con không muốn vì chút đồ ăn mà mẹ con mình xa cách…
Không khí trong phòng im phăng phắc. Bà lặng người rất lâu, rồi quay đi, khẽ nói:
– Mẹ không biết… Mẹ tưởng các con dư giả. Tại mẹ ở quê thiếu thốn, thấy con có nhiều nên tiện tay… Mẹ sai rồi.
Ngay lúc đó, chồng tôi từ phòng bước ra. Anh cầm tờ giấy, đọc đến dòng “con phải nhịn bữa sáng”, mặt anh dần tái đi. Anh nhìn tôi, rồi nhìn mẹ, mắt rưng rưng.
– Em… anh xin lỗi. Anh không biết em khổ như vậy. Anh cứ nghĩ em phàn nàn vô lý…
Anh quỳ xuống trước mặt tôi, giọng nghẹn lại:
– Anh sai rồi, anh xin lỗi em…
Tôi vội đỡ anh dậy, nước mắt tuôn rơi. Còn mẹ chồng thì vừa khóc vừa nắm tay tôi:
– Con dâu à, mẹ tệ quá. Mẹ không ngờ mình khiến con khổ như vậy. Từ giờ mẹ không lấy gì nữa, mẹ sẽ mang đồ quê lên cho hai đứa, coi như bù lại, được không?
Hôm đó, ba người chúng tôi ngồi ăn cơm cùng nhau, lần đầu tiên không còn khoảng cách. Bà kể chuyện quê, tôi cười, chồng gắp cho mẹ miếng thịt, không khí ấm áp đến lạ.
Tối ấy, trước khi về, mẹ nắm tay tôi, nói khẽ:
– Cảm ơn con vì đã dạy mẹ hiểu. Đôi khi người già cũng cần được nhắc nhở, chỉ là phải bằng tình thương như con vậy.
Tôi nhìn bà, khẽ mỉm cười. Hóa ra, đôi khi không cần to tiếng hay oán trách, chỉ cần một lời chân thành, một cách khéo léo — người ta sẽ hiểu lòng nhau.
Từ hôm ấy, mỗi cuối tuần mẹ vẫn đến, nhưng không còn “khuân đồ”. Ngược lại, bà luôn mang theo giỏ đầy rau quê, trứng gà, cá khô… và lúc nào cũng bảo:
– Cho con dâu đảm của mẹ nấu ăn ngon hơn nhé!
Còn chồng tôi, từ hôm đó cũng thay đổi hẳn. Anh bắt đầu quan tâm đến từng bữa ăn, chủ động đỡ đần việc nhà. Có hôm, anh cười nói:
– Em cứ yên tâm, tủ lạnh này giờ chỉ có anh với em… và mẹ thì chỉ mang đồ đến thôi, không mang đi nữa đâu.
Tôi cười, lòng nhẹ nhõm. Cuối cùng, sau bao nhiêu giông gió, tôi cũng tìm được sự bình yên thật sự trong căn bếp nhỏ của mình.