Gặp khó khăn, tôi đến nhà v:ay ti//ền chị gái mà không gặp, định quay xe đi về thí thấy anh rể, tôi liền trốn vào tủ rồi chứng kiến cảnh tượng cả đời khó quên
Tôi tên Mai, 26 tuổi. Gia đình tôi nghèo, bố mẹ mất sớm, chỉ có tôi và chị gái là nương tựa vào nhau. Chị hơn tôi 5 tuổi, lấy chồng cách đây 3 năm. Từ ngày chị về nhà chồng, tôi ít khi gặp chị. Anh rể – anh Hùng – là người đàn ông bề ngoài lịch sự, nói năng nhã nhặn, có học thức. Ai cũng bảo chị tôi số sướng, lấy được người tử tế.
Nhưng có lẽ chỉ những người trong cuộc mới hiểu, “tử tế” đôi khi chỉ là cái vỏ để che giấu những góc tối khủng khiếp.
Tháng trước, tôi mất việc. Tiền thuê nhà, tiền thuốc cho mẹ già ở quê đều dồn hết lên vai. Cùng đường, tôi đánh liều đến nhà chị vay ít tiền xoay sở.
Khi tôi đến, trong nhà chỉ có chị đang nấu ăn. Gương mặt chị phờ phạc, ánh mắt như người mất ngủ triền miên. Tôi hỏi:
– Chị dạo này sao thế? Ốm à?
Chị chỉ cười gượng:
– Không, chị vẫn ổn. Em ngồi chơi nhé, anh Hùng sắp về rồi đấy.
Tôi toan nói chuyện thì nghe tiếng xe hơi ngoài cổng. Chị lập tức run rẩy, quay sang tôi, giọng hốt hoảng:
– Em… em vào tủ quần áo trốn đi, nhanh lên!
Tôi tròn mắt:
– Sao phải trốn?
– Đừng hỏi, làm ơn, nhanh lên!
Thấy chị hoảng hốt, tôi không dám cãi. Vội lách người chui vào tủ gỗ trong phòng ngủ, tim đập loạn. Cửa tủ vừa khép lại, tôi nghe tiếng anh rể bước vào.
– Vợ ơi, em nấu gì thơm thế? – giọng anh ta vang lên, ấm áp như mọi khi.
– À… em nấu canh thôi. Anh tắm rửa đi rồi ăn cơm nhé.
Tôi vẫn nghĩ họ sẽ nói chuyện bình thường như mọi cặp vợ chồng, nhưng chỉ vài giây sau, âm thanh trong phòng khiến tôi chết lặng.
Tiếng chị khóc nghẹn:
– Anh ơi, em xin anh… hôm nay đừng nữa, em mệt lắm…
– Mệt à? Mệt cũng phải “trả nợ” chứ! Tiền anh đổ vào cái nhà này là vì ai hả?
Một tiếng tát vang lên chát chúa. Tôi nín thở, tay bấu chặt cánh tủ. Qua khe hở, tôi thấy bóng anh Hùng đè chị tôi xuống giường. Chị giãy giụa, cầu xin, nhưng anh ta càng điên cuồng hơn.
Tôi bịt miệng, nước mắt chảy dài. Người đàn ông mà cả họ hàng ngưỡng mộ, người ta từng gọi là “anh rể mẫu mực”, giờ hiện nguyên hình là một con thú.
Khi anh ta bỏ ra ngoài, chị ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Tôi lặng người trong tủ, trái tim như bị bóp nghẹt.
Đợi anh Hùng ra khỏi nhà, tôi mở cửa lao đến, ôm chầm lấy chị.
– Chị ơi, sao chị không bỏ hắn đi?
Chị run run, nói trong nước mắt:
– Chị không thể… hắn nắm hết giấy tờ đất, sổ đỏ, cả tài khoản của chị. Nếu bỏ, chị sẽ trắng tay, còn hắn sẽ tung ảnh, tung clip khắp nơi.
Tôi chết lặng. Cái giá của “sang trọng” hóa ra là chuỗi ngày bị giam cầm trong sợ hãi.
Tôi khuyên chị:
– Em giúp chị. Mình tố cáo hắn, mình thoát ra khỏi đây.
Chị lắc đầu:
– Không được đâu… hắn là người có quyền, ai tin chị?
Nhưng tôi không chịu nổi nữa. Tôi lén lấy điện thoại, ghi lại đoạn video hôm ấy. Ba ngày sau, tôi đến công an trình báo. Chị ban đầu sợ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý ký đơn.
Khi cảnh sát ập đến nhà, anh Hùng vẫn thản nhiên ngồi đọc báo. Nhưng khi thấy họ giơ lệnh bắt, mặt hắn tái mét. Hắn quát:
– Các người dám động vào tôi à? Tôi là giám đốc đấy!
Viên công an lạnh giọng:
– Chính vì anh là giám đốc, nên anh càng không được phép coi thường luật pháp.
Chị tôi ngã quỵ, khóc nấc trong vòng tay tôi. Bao năm chịu đựng, giờ mới dám buông tiếng thở dài.
Ba tháng sau, phiên tòa diễn ra. Anh Hùng bị kết án 12 năm tù vì tội bạo hành gia đình, cưỡng ép và đe dọa tinh thần người thân. Khi nghe bản án, hắn vẫn quay sang chị, cười nhạt:
– Ra tù, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Chị không nói gì, chỉ nắm tay tôi thật chặt. Tôi hiểu, đó là cái siết tay của một người vừa được sinh ra lần nữa.
Hôm nay, chị đã chuyển về quê sống. Mở một quán nhỏ dạy làm bánh, có nụ cười bình yên mà tôi từng nghĩ chị đã đánh mất.
Còn tôi, mỗi khi nhìn thấy chiếc tủ gỗ cũ, lại rùng mình nhớ lại buổi chiều định mệnh ấy — nơi tôi vô tình chứng kiến bộ mặt thật của kẻ từng được coi là “người đàn ông hoàn hảo”.
Nhưng tôi cũng biết, nếu hôm đó tôi không trốn vào tủ, có lẽ chị tôi sẽ vẫn tiếp tục bị giam cầm trong địa ngục mang tên “gia đình hạnh phúc”.