Em trai âm thầm đi hơn 1000 km tới thăm chị gái lấy chồng xa, cứ ngỡ chị vui vẻ, ai ngờ cảnh tượng trước mắt khiến anh bật kh/óc!..



 Trên chuyến xe khách đường dài hơn 20 tiếng, Tuấn ngồi tựa đầu vào cửa sổ, mắt dõi theo những dãy núi mờ xa. Cậu mang theo ba lô nhỏ, trong đó có ít bánh đa mẹ nướng, mấy gói chè xanh và đôi dép tổ ong chị gái từng thích. Đó là món quà giản dị mà cậu định tặng khi đến thăm chị — người mà cậu đã hơn 3 năm chưa gặp.

Chị Lan lấy chồng xa — tận một tỉnh miền Trung cách quê hơn 1000 cây số. Ngày chị đi, cả nhà khóc. Bố mẹ già yếu, Tuấn khi ấy mới ra trường, chỉ biết đứng lặng nhìn chiếc xe đón dâu khuất sau rặng tre. Ban đầu, chị vẫn gọi điện về thường xuyên, gửi tiền cho mẹ mua thuốc, dặn Tuấn giữ sức khỏe. Nhưng rồi những cuộc gọi thưa dần. Gần đây, chị chẳng liên lạc nữa.

Mẹ Tuấn lo lắm, đêm nào cũng thở dài:
– Không biết con Lan sống ra sao bên ấy… Sao nó chẳng gọi về?
Nghe mẹ nói, lòng Tuấn như có kim châm. Cậu quyết định nghỉ phép mấy ngày, âm thầm đi tìm chị. Cậu không báo trước, muốn tạo bất ngờ, mong nhìn thấy chị cười vui như ngày xưa.

Hơn một ngày ròng rã, Tuấn đến thị trấn nhỏ nơi chị từng nói sẽ ở. Hỏi thăm mãi, cuối cùng cậu cũng tìm được căn nhà cấp bốn nằm sâu trong con ngõ nhỏ, mái ngói cũ, tường loang lổ rêu phong. Cậu hồi hộp bấm chuông.

Không ai trả lời. Cậu gọi thêm lần nữa. Từ trong nhà, một người phụ nữ gầy gò, mặc áo cũ sờn vai bước ra. Ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn quen thuộc đến lạ. Tuấn sững sờ. Là chị Lan — nhưng khác quá, chẳng còn là cô chị vui vẻ, nhanh nhẹn năm nào.

Chị nhìn em, ngỡ ngàng mấy giây rồi òa lên:
– Trời ơi… Tuấn! Em đi đường xa thế này à? Sao không báo chị biết trước?

Tuấn chưa kịp nói gì, cổ họng nghẹn lại. Cậu nhìn quanh căn nhà, thấy tường bong tróc, góc bếp ẩm thấp, chiếc quạt cũ chạy lạch cạch. Trong nhà, không thấy bóng dáng ai khác.

– Anh rể đi làm à chị? – Tuấn hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh.

Chị Lan cười nhạt:
– Ừ, đi làm xa. Cũng lâu rồi chưa về.

Tuấn thấy mắt chị hoe đỏ, bàn tay gầy guộc run run khi rót nước. Trên cổ tay chị còn vết bầm tím cũ chưa mờ. Cậu nắm tay chị, hỏi nhỏ:
– Có chuyện gì phải không chị?

Chị cúi mặt, im lặng. Nước mắt rơi xuống tay Tuấn, nóng hổi. Một lúc sau, chị nghẹn ngào kể:
– Anh ấy thay đổi từ sau khi làm ăn thất bại. Rượu chè, cờ bạc… rồi hay nổi nóng. chị chịu đựng, nghĩ vì con… nhưng giờ con cũng về nhà nội học, chị ở một mình. Cũng chẳng dám nói với mẹ, sợ bà lo.

Tuấn nghe mà hai bàn tay nắm chặt, móng tay bấm vào da. Trong đầu cậu là hình ảnh người chị năm nào hay gắp thêm miếng cá cho em, che mưa cho em lúc đi học, giờ lại sống cô độc, chịu khổ nơi xứ người.

– Sao chị không về nhà? – Tuấn nghẹn giọng.
– Về rồi biết nói sao với mẹ hả em? Nói là chị không giữ được hạnh phúc à? Mẹ già rồi, chị sợ bà buồn. Với lại… chị vẫn hy vọng, một ngày nào đó, anh ấy sẽ thay đổi…

Chị cười buồn, nụ cười run rẩy như vỡ vụn. Tuấn quay mặt đi, nước mắt rơi xuống áo. Cậu từng nghĩ mình sẽ mang đến cho chị niềm vui, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng khiến tim nhói đau đến vậy.

Chiều đó, Tuấn ở lại nấu cơm, dọn dẹp, sửa lại cái mái dột trên hiên nhà. Nhìn em trai loay hoay vá từng tấm tôn, chị Lan lặng lẽ lau nước mắt. Ba năm qua, đây là lần đầu căn nhà nhỏ có tiếng nói cười.

Tối đến, hai chị em ngồi bên hiên, trời lác đác mưa. Tuấn mở túi lấy ra đôi dép tổ ong:
– Em mang cho chị nè, mẹ gửi. Mẹ bảo chị vẫn thích đi đôi này.
Chị nhìn đôi dép, mỉm cười mà nước mắt lại rơi:
– Đúng là mẹ… vẫn nhớ từng chuyện nhỏ như thế.

– Về với mẹ đi chị. Đừng chịu đựng một mình nữa. Em hứa sẽ nói đỡ cho chị, mẹ sẽ hiểu mà. – Tuấn nắm chặt tay chị.

Chị lắc đầu, mắt nhìn xa xăm:
– Để chị thu xếp đã. Có thể… Tết này, chị sẽ về.

Câu nói nhẹ như gió, nhưng khiến Tuấn thấy lòng nặng trĩu. Cậu biết, phía sau nụ cười gượng của chị là cả một biển nước mắt.

Sáng hôm sau, Tuấn chuẩn bị về quê. Chị gói cho cậu ít bánh, mấy quả trứng gà, dặn đi đường cẩn thận. Khi xe rời đi, Tuấn nhìn qua kính, thấy chị đứng bên cổng, dáng gầy nhỏ, tay khẽ vẫy. Cậu không cầm được nước mắt.

Về đến nhà, Tuấn chỉ nói với mẹ:
– Chị vẫn khỏe mẹ ạ, làm ăn tốt lắm.
Mẹ cười hiền, chẳng biết trong lòng con trai đang quặn đau thế nào.

Ba tháng sau, khi Tết đến, Tuấn đang phụ mẹ dọn bàn thờ thì nghe tiếng xe máy dừng trước ngõ. Chị Lan bước xuống, gầy hơn, nhưng ánh mắt nhẹ nhõm. Chị ôm mẹ, ôm em, khóc nức nở.

– Chị về luôn rồi. Ở lại làm gần nhà, chăm mẹ, chăm em.

Tuấn nhìn chị, mỉm cười trong nước mắt. Hóa ra, chuyến đi hơn 1000km ấy không vô ích. Nó khiến chị hiểu rằng, dù cuộc đời có xa đến đâu, vẫn có một nơi để quay về, vẫn có những người thương mình vô điều kiện.

Và giữa buổi chiều se lạnh ấy, trong ngôi nhà nhỏ, tiếng cười của hai chị em lại vang lên — tiếng cười mà đã rất lâu rồi, Tuấn mới được nghe lại.