Buổi chiều hôm ấy, tiếng khóc thét của thằng bé bốn tuổi vang khắp căn nhà nhỏ. Trên nền gạch, máu từ vết thương ở trán nó chảy ra đỏ lòm. Bà Lựu – mẹ chồng – run rẩy, tay vẫn cầm chiếc điện thoại đang bật nhạc ru con. Bà chỉ vừa quay lưng ra hiên lấy ấm nước, vậy mà…
Vừa đi làm về, Mai quẳng túi xách xuống, lao tới ôm con. Nhìn vết rách sâu trên đầu đứa nhỏ, cô như hóa điên. “Mẹ trông cháu kiểu gì thế hả?!” – giọng cô gào lên, rồi chát! – một cái tát giáng thẳng vào má người đàn bà tóc bạc.
Căn nhà bỗng im phăng phắc. Bà Lựu sững sờ, tay ôm mặt, đôi mắt ầng ậc nước. Còn Mai, vừa bế con, vừa hét gọi taxi, vừa run lẩy bẩy. Cô chẳng kịp nghĩ gì, chỉ thấy trong đầu dồn dập hình ảnh con trai máu me, và cơn phẫn nộ mù quáng.
Đêm đó, khi bác sĩ nói vết thương may mắn chỉ là trầy xước phần mềm, Mai mới ngồi sụp xuống. Cô ôm mặt khóc nức nở, hối hận như muốn chết đi. Nhưng bên ngoài phòng bệnh, bà Lựu vẫn lặng lẽ ngồi, hai bàn tay đan chặt, vết đỏ trên má vẫn hằn sâu. Bà không nói gì, chỉ nhìn đứa cháu ngủ thiếp, rồi quay lưng bỏ đi trong im lặng.
Sáng hôm sau, chồng Mai về. Anh đứng chết lặng khi thấy mẹ dọn đồ về quê, nói khẽ:
“Có lẽ mẹ già rồi, không còn trông được cháu nữa. Ở đây… mẹ thấy mình thừa.”
Mai sụp xuống, nắm tay mẹ, vừa khóc vừa xin lỗi, nhưng bà chỉ khẽ gỡ tay cô ra, giọng run run:
“Cái tát của con mẹ không giận… mẹ chỉ sợ, từ nay tình nhà này chẳng bao giờ như cũ nữa.”
Cánh cửa khép lại, tiếng bánh xe lăn trên nền gạch, để lại sau lưng một căn nhà trống rỗng, nơi có một người con dâu ngồi ôm con khóc nấc — và một người mẹ chồng mang theo vết thương chẳng bao giờ lành được trong lòng.
Ba ngày sau, căn nhà vẫn im lặng như có tang. Mai gần như không ăn uống, chỉ ngồi thẫn thờ bên con trai. Đứa nhỏ đã được khâu vài mũi, khỏe hơn, nhưng mỗi khi nhìn vết băng trắng trên đầu con, tim cô lại quặn đau. Cô chỉ mong mẹ chồng gọi điện, chỉ một lời thôi — nhưng bà im lặng, hoàn toàn biến mất.
Tối hôm đó, chồng cô – anh Huy – trở về. Anh không nói gì, chỉ bật chiếc camera an ninh trong nhà lên màn hình tivi. Đoạn video được tua lại đúng buổi chiều định mệnh.
Hình ảnh hiện ra: thằng bé đang chơi trên sofa, bà Lựu ngồi ngay cạnh, mắt vẫn dõi theo cháu. Bà chỉ đứng dậy vài giây – đúng lúc nó trèo lên lan can cạnh cửa sổ, với tay lấy chiếc máy bay đồ chơi. Một cú trượt chân – rồi tiếng thét, tiếng đồ vật rơi, máu.
Bà Lựu hoảng loạn, quỳ xuống ôm cháu, khóc gọi tên nó liên tục, tay run rẩy bấm điện thoại gọi Mai. Nhưng ngay khi Mai bước vào, cơn giận đã lấn át tất cả. Cái tát ấy – giờ đây hiện rõ, vang lên lạnh lẽo trong căn phòng.
Mai òa khóc:
“Em không cố ý… em chỉ sợ mất con… Em sai rồi…”
Huy tắt màn hình, lặng nhìn vợ:
“Anh không giận em, nhưng anh thương mẹ. Cả đời bà sống vì con cháu, chưa từng nặng lời với ai. Cái tát đó, chắc mẹ đau lắm.”
Đêm ấy, Mai không ngủ. Cô nhắn tin, gọi điện cho mẹ chồng hàng chục cuộc, nhưng không ai bắt máy. Sáng hôm sau, tin dữ ập đến — bà Lựu bị tai nạn giao thông trên đường đi chợ quê, phải cấp cứu gấp.
Mai sụp xuống, nước mắt tuôn tràn. Cô lao ra bến xe, chạy suốt quãng đường dài về quê. Trong phòng bệnh, bà nằm bất động, khuôn mặt nhợt nhạt, vẫn còn hằn vết tím cũ. Mai nắm lấy tay bà, vừa khóc vừa nức nở nói:
“Mẹ ơi, con xin lỗi… Con không đáng làm con dâu của mẹ…”
Một giọt nước mắt từ khóe mắt người mẹ chảy ra, mỏng manh nhưng thật. Bà khẽ mấp máy môi:
“Mai à… mẹ biết… con thương con của con… Nhưng mẹ cũng thương… con của mẹ…”
Giọng bà yếu dần, bàn tay lạnh ngắt rơi khỏi tay Mai. Cô gục xuống, tiếng khóc xé lòng vang khắp căn phòng.
Từ ngày đó, mỗi sáng Mai đều đặt trước bàn thờ một cốc nước và nén nhang. Cô tự nhủ:
“Giá như hôm đó con biết kìm cơn giận, giá như con ôm mẹ thay vì tát…”
Nhưng “giá như” — luôn đến khi mọi điều đã quá muộn.