Con dâu làm mâm cỗ cúng giỗ đầu bố chồng nhìn xong cả gia đình chồng họp khẩn vì nhìn thấy con gà luộc m/ất đ/ầu

 


Sáng sớm ngày giỗ đầu của bố chồng, tôi dậy từ tinh mơ, loay hoay trong bếp chuẩn bị mâm cỗ. Năm nay nhà không thuê người nấu như trước, mẹ chồng bảo để tôi “tự lo cho ra dáng dâu trưởng”. Tôi cẩn thận chọn từng món, từ xôi gấc, canh măng, thịt kho đến con gà trống thiến vàng ruộm – món quan trọng nhất trong mâm cúng.

Khi tôi bưng mâm cỗ ra bàn thờ, vừa đặt xuống, mẹ chồng đột nhiên sững lại. Bà nhìn chằm chằm vào con gà, rồi tái mặt. Anh chồng tôi, mấy cô dì cũng bước đến, mắt ai nấy đều tròn xoe.
Con gà… không có đầu.

Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Mẹ chồng run giọng:
– Cô làm cái gì thế này? Giỗ đầu cha mà cô dám để con gà cụt đầu lên bàn thờ à?

Tôi bối rối:
– Con… con chỉ nghĩ luộc gà không đầu thì dễ bày hơn, gọn hơn ạ.

Bà đập mạnh tay xuống bàn:
– Cô có biết người ta kiêng kỵ điều đó không? Gà không đầu là điềm xấu, là báo tang, là cắt đứt phúc đức của dòng họ!

Ngay lập tức, mẹ chồng gọi mọi người vào “họp khẩn”. Cả gia đình ngồi quanh mâm cơm chưa kịp dọn, không khí lạnh buốt. Bà chỉ thẳng vào tôi:
– Từ ngày con dâu này về, trong nhà xảy ra đủ chuyện. Giờ đến ngày giỗ cha mà còn làm điều thất đức. Tôi nói thật, chuyện này không phải vô tình đâu!

Tôi nghe mà nước mắt trào ra. Tôi chỉ muốn làm tốt, chẳng ngờ lại thành tội. Cả họ xì xào bàn tán, người bảo “điềm chẳng lành”, người bảo “phải mời thầy về cúng giải”.

Đêm đó, tôi lặng lẽ ngồi một mình trong bếp. Ánh đèn leo lét hắt lên bức di ảnh của bố chồng – người từng thương tôi nhất trong nhà. Bỗng nhiên, tiếng cửa sau kẽo kẹt mở, một bóng người bước vào. Là mẹ chồng. Bà đặt nhẹ con gà khác – con gà còn nguyên vẹn – lên bàn, rồi thở dài:
– Thôi, bỏ qua chuyện sáng nay. Nhưng con nhớ, trong nhà này, có những thứ không chỉ là món ăn, mà là phong tục, là lòng kính trọng.

Tôi cúi đầu:
– Con hiểu rồi, mẹ ạ…

Nhưng khi bà quay đi, tôi vẫn thấy ánh mắt nghi hoặc của những người khác. Cái bóng của “con gà không đầu” dường như vẫn lởn vởn trong ngôi nhà ấy – như một lời nhắc rằng có những sai lầm tưởng nhỏ, nhưng đủ để khiến cả gia đình rạn nứt.