Chỉ vì một lần chuyển nhầm 10.000 đồng cho người lạ, tôi đã vô tình bước vào một câu chuyện mà chính mình cũng không ngờ tới…
Tôi tên Ly, 26 tuổi, nhân viên văn phòng bình thường ở Sài Gòn. Cuộc sống của tôi lặng lẽ như chính căn phòng trọ nhỏ nơi tôi sống — sáng đi làm, tối về một mình, cuối tuần ghé quán cà phê quen đọc sách. Mọi thứ đều đều, cho đến một buổi chiều mưa tháng 7.
Hôm đó, tôi định chuyển 10.000 đồng để test tài khoản ngân hàng của mình — chỉ là thao tác nhỏ, nhưng vì sơ ý gõ sai một số, tôi chuyển nhầm vào tài khoản người lạ. Tôi nhắn tin qua ứng dụng ngân hàng, không mong hồi âm. Dù sao, 10.000 đồng cũng chẳng đáng gì.
Nhưng 5 phút sau, tôi nhận được một tin nhắn:
“Em ơi, chị Ly phải không? Anh nhận được 10.000 của em nè. Anh gửi lại nhé?”
Tôi thoáng ngạc nhiên. Người lạ… mà lịch sự đến vậy sao?
Tôi nhắn lại:
“Không sao đâu ạ, chỉ 10 ngàn thôi. Anh cứ coi như cà phê may mắn đi.”
Người ấy gửi icon cười:
“Vậy để anh mời em ly cà phê thật nhé. Xem như cảm ơn.”
Tôi do dự, rồi đồng ý — chỉ đơn giản là tò mò.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ trên đường Lê Văn Sỹ. Anh giới thiệu tên Phúc, 29 tuổi, làm thiết kế nội thất. Anh có nụ cười hiền và ánh mắt sâu thẳm — kiểu người khiến người ta muốn tin tưởng ngay từ lần đầu gặp.
Tôi nhớ, buổi chiều ấy mưa rơi lất phất, mùi cà phê thơm dịu, và tôi cười nhiều hơn mọi khi.
Sau hôm đó, chúng tôi nói chuyện mỗi ngày. Phúc không ga-lăng kiểu sáo rỗng, nhưng luôn tinh tế: buổi sáng anh gửi ảnh bình minh, buổi tối nhắn “em ngủ ngon”. Những điều nhỏ bé ấy khiến tim tôi ấm áp.
Chúng tôi yêu nhau nhẹ nhàng, giản dị, như thể hai kẻ cô đơn tìm thấy nhau giữa thành phố ồn ào.
Thế nhưng, hạnh phúc chưa bao giờ đơn giản.
Một buổi tối, Phúc nói muốn về quê chăm mẹ ốm, xin nghỉ phép vài tuần. Tôi thương, gửi anh ít tiền, nói:
“Khi nào ổn thì về, đừng lo gì cả.”
Nhưng rồi anh biến mất. Điện thoại tắt, mạng xã hội không còn hoạt động. Tôi gọi, nhắn tin, tất cả đều im lặng.
Tôi hoảng loạn, lo lắng, sợ anh gặp chuyện. Một tháng, rồi hai tháng — không tin tức. Bạn bè bảo tôi bị lừa. Tôi không tin, vì trong từng lời anh nói, tôi chưa từng thấy dối trá.
Rồi một ngày, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ:
“Ly à, anh là Phúc. Xin lỗi em, anh không còn đủ tư cách gặp em nữa.”
Tôi run tay, gọi lại, nhưng anh không nghe. Sau đó là một tin nhắn dài, mà tôi mãi không quên:
“Anh bị ung thư máu giai đoạn cuối. Ngày anh biết bệnh, anh đã nghĩ đời mình chỉ còn vài tháng. Anh không muốn em phải thương hại, nên mới rời đi. Nhưng thật lòng, anh chưa từng quên em — cô gái đã chuyển nhầm cho anh 10 ngàn đồng.”
Tôi ngồi sụp xuống, nước mắt rơi không ngừng.
Tôi tìm về bệnh viện nơi anh điều trị. Khi bước vào phòng, tôi thấy anh — gầy, xanh xao, nhưng vẫn mỉm cười:
“Em đến thật à? Anh không dám mơ…”
Tôi nắm tay anh, khóc nức nở.
“Sao anh không nói sớm? Sao lại để em chờ trong vô vọng?”
Anh khẽ cười:
“Vì anh sợ nhìn thấy em khóc như bây giờ.”
Tôi ở lại bên anh suốt những ngày cuối. Chúng tôi cùng ăn cơm hộp, cùng nghe nhạc, cùng mơ về một ngôi nhà nhỏ bên bờ biển.
Anh bảo:
“Nếu có kiếp sau, anh vẫn mong được em chuyển nhầm… dù chỉ 10 ngàn.”
Hôm anh mất, trời mưa tầm tã. Tôi cầm cuốn sổ nhỏ anh để lại, trong đó kẹp tờ hóa đơn ngân hàng — lần chuyển 10.000 đồng định mệnh. Phía dưới, anh viết dòng chữ run rẩy:
“Em là món quà đẹp nhất mà sai sót cuộc đời mang đến cho anh.”
Ba năm sau, tôi mở quán cà phê nhỏ mang tên “10K Coffee”. Mỗi ly cà phê bán ra, tôi đều bỏ thêm 10.000 vào hũ quyên góp giúp bệnh nhân ung thư. Tôi muốn lan tỏa một điều giản dị: Một sai lầm nhỏ có thể mang lại phép màu, nếu ta biết yêu thương.
Mỗi tối, tôi vẫn bật bản nhạc Phúc từng thích — “Một thời đã xa” — và mỉm cười khi nhìn bức ảnh anh treo bên quầy.
Anh đã đi, nhưng tình yêu ấy vẫn ở lại — trong từng giọt cà phê, từng cơn mưa, và từng nhịp tim tôi.
Kết:
Cuộc đời đôi khi chỉ cần một cú “chuyển nhầm” để đưa ta đến với định mệnh. Tôi từng nghĩ tình yêu phải lớn lao, phải lãng mạn, nhưng hóa ra, nó chỉ bắt đầu từ 10.000 đồng và một tin nhắn giản đơn.
Tình yêu không phải lúc nào cũng có kết thúc hạnh phúc, nhưng nếu nó khiến ta biết trân trọng từng khoảnh khắc, thì dù kết cục có là nước mắt, vẫn xứng đáng được gọi là tình yêu thật.