Bữa tiệc kỷ niệm 25 năm thành lập tập đoàn Thành Phú diễn ra tại khách sạn 5 sao lớn nhất thành phố.

 


Bữa tiệc kỷ niệm 25 năm thành lập tập đoàn Thành Phú diễn ra tại khách sạn 5 sao lớn nhất thành phố.

Đèn pha lê sáng rực, những bộ vest sang trọng, tiếng cụng ly hòa cùng tiếng nhạc jazz.
Giữa trung tâm khán phòng, ông Trần Đức – vị tỷ phú quyền lực trong ngành bất động sản – bước ra, khuôn mặt uy nghi, giọng nói điềm đạm:

– Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi suốt chặng đường. Hôm nay, chúng ta cùng nâng ly cho Thành Phú – và cho tương lai!

Tiếng vỗ tay rền vang. Ai cũng mỉm cười nịnh bợ.
Chỉ có cô giúp việc trẻ tên An – đang phục vụ ở góc bàn – là cúi gằm, tay run run bưng khay rượu.

An chỉ mới làm cho nhà ông Đức được hơn ba tháng. Cô gái quê nghèo, mồ côi mẹ, cha bệnh nặng ở quê, nên chấp nhận đi làm bất cứ việc gì để có tiền gửi về.
Hôm nay, cô được gọi đến hỗ trợ bữa tiệc – việc vốn chỉ dành cho người hầu cũ, nhưng vì một người ốm nên cô được thay thế.


Khoảng tám giờ tối, bữa tiệc đạt đến cao trào. Mọi người nâng ly chúc tụng.
Ông Đức đang phát biểu thì bỗng tay ông run lên, mồ hôi túa ra, mặt tái nhợt.
Ông đưa tay lên cổ, lảo đảo, rồi ngã khụy xuống.

Đám đông hoảng loạn. Ai đó hô:
– Gọi bác sĩ! Gọi cấp cứu nhanh!

Nhưng trước khi ai kịp làm gì, An – người duy nhất đứng gần – chạy đến đỡ ông dậy.
Cô thấy môi ông tím ngắt, miệng sùi bọt trắng. Cô hét lên:
– Ông ấy đang ngạt thở! Có ai biết sơ cứu không?!

Không ai đáp. Họ chỉ lùi lại, sợ liên lụy.

An run rẩy nhớ lại những gì từng đọc được trong sách y tế khi chăm cha: “Nếu nạn nhân bị hóc hoặc ngừng thở, cần tác động mạnh vào lưng hoặc ngực để khai thông đường thở.”

Không kịp nghĩ, cô tung một cú đấm thật mạnh vào ngực vị tỷ phú.

Tiếng “bốp!” vang lên giữa khán phòng lặng phắc.
Một ly rượu rơi xuống sàn vỡ tan. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào cô gái nhỏ bé đang cúi gập người trên thân hình to lớn của ông Đức.

– Cô điên à?! – Một người quản lý hét lên. – Cô dám đánh ông chủ à?!

Nhưng ngay lúc đó, ông Đức ho sặc sụa, rồi nôn ra một chất lỏng đen đặc.
Ngực ông phập phồng trở lại, hơi thở dần ổn định.

Bác sĩ của khách sạn chạy đến, kiểm tra rồi thốt lên:
– Cô ấy đã cứu ông ta! Nếu chậm vài phút, ông ấy sẽ tắt thở vì trúng độc!

Cả căn phòng chết lặng.

Công an được gọi đến ngay trong đêm. Kết quả kiểm tra cho thấy: ly rượu ông Đức uống có chứa chất độc cực mạnh, chỉ cần vài phút là có thể gây ngừng tim.
Nhưng cú đấm của An – tưởng như liều lĩnh – lại vô tình làm ông nôn ra phần lớn độc tố trước khi ngấm vào máu.

Cú đấm ấy… đã cứu mạng ông tỷ phú.

Cảnh sát bắt đầu điều tra. Mọi nghi ngờ đổ dồn về phía các đối tác cạnh tranh, nhưng camera cho thấy chính một nhân viên phục vụ khác đã bí mật nhỏ dung dịch vào ly rượu.
Người này là tay trong của một tập đoàn đối thủ – được thuê để “xử lý” ông Đức.

Nếu không có An, có lẽ sáng hôm sau, tin tức khắp báo sẽ là: “Tỷ phú Trần Đức đột tử tại tiệc mừng.”


Sáng hôm sau, báo chí đưa tin rầm rộ.
Tập đoàn Thành Phú treo thưởng lớn cho “người cứu mạng Chủ tịch”.
Nhưng khi mọi người tìm đến, An… đã lặng lẽ rời khỏi nhà ông Đức, để lại lá thư ngắn:

“Con không cứu ông vì phần thưởng. Con chỉ nghĩ đến cha con – người từng được cứu bởi một người lạ trên đường. Con tin, cứu người là bản năng của con người, không cần lý do.”

Ông Đức đọc thư, rơi nước mắt. Ông cho người tìm khắp nơi, nhưng An đã về quê, chăm cha bệnh.


Một tháng sau, xe của tập đoàn Thành Phú dừng lại trước căn nhà nhỏ ở miền Trung.
Ông Đức đích thân đến, cúi đầu trước người cha già của An:
– Con gái ông đã cứu tôi. Tôi đến đây không phải để trả ơn, mà để mời cô ấy làm việc chính thức trong tập đoàn.

An bối rối:
– Cháu chỉ là người giúp việc, cháu đâu biết gì…
Ông Đức cười hiền:
– Cái tôi cần không phải kỹ năng, mà là tấm lòng. Người có dũng cảm cứu người khi tất cả đều sợ hãi – xứng đáng với bất cứ vị trí nào.


Hai năm sau, An trở thành trưởng bộ phận nhân sự của Thành Phú. Cô vẫn giản dị, vẫn gửi tiền về quê đều đặn. Mỗi khi có người hỏi, cô chỉ nói:
– Tôi chỉ làm một việc ai cũng có thể làm – chỉ khác là tôi đã không do dự.

Còn ông Đức, mỗi khi nhìn vết sẹo nhỏ trên ngực do cú đấm năm nào, ông lại bật cười:
– Vết thương này, là kỷ niệm đẹp nhất đời tôi. Nó nhắc tôi nhớ: không phải quyền lực hay tiền bạc cứu được mạng người, mà là lòng can đảm của một cô gái nghèo.


Trong cuộc đời, có những cú đấm không để làm tổn thương, mà để đánh thức sự sống.

Và đôi khi, người ta phải mất tất cả ánh hào quang mới nhận ra:

Giữa thế giới phù hoa, lòng tốt vẫn là thứ duy nhất có thể cứu con người.