Bị ph//át hiệ//n có tiền tiết kiệm, mẹ chồng mắ//ng tôi íc/h k/ỷ rồi nói tôi đưa cho em chồng mua nhà làm đám cưới



 Tôi tên là My, 30 tuổi, làm kế toán cho một công ty tư nhân.

Từ ngày lấy chồng, tôi chưa từng tiêu pha xa xỉ, luôn nghĩ “đàn bà phải biết tiết kiệm, phòng khi hoạn nạn.”
Suốt 5 năm, tôi chắt chiu từng đồng, bỏ ống tiết kiệm được gần 400 triệu – số tiền không lớn, nhưng là tất cả công sức của tôi.

Tôi giấu kỹ, không phải vì keo kiệt, mà vì sợ… nhà chồng.
Bởi mẹ chồng tôi – bà Loan – là người thích kiểm soát mọi chuyện.
Bà luôn coi con dâu là “người ngoài tạm thời”, còn con trai và cô con gái út 25 tuổi – cái Mai – mới là “máu mủ thật sự”.


Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi tối.
Tôi đang rửa bát thì bà Loan bước vào, giọng nghiêm:
– My này, mẹ nghe nói con có sổ tiết kiệm riêng à?

Tôi khựng lại, cố giữ bình tĩnh:
– Dạ, con có chút tiền phòng lúc khó khăn thôi ạ.

Bà nheo mắt:
– Khó khăn gì mà phải giấu? Nhà này có ai để con thiếu đâu. Con không coi mẹ với nhà này là người nhà à?

Tôi lặng người. Tôi tiết kiệm bằng tiền lương của mình, cớ gì lại phải khai báo?
Nhưng chưa kịp nói gì, bà tiếp:
– Mai nó sắp cưới. Hai đứa chưa có nhà, con đưa tiền giúp nó mua căn chung cư đi. Sau này chị em qua lại còn dễ.

Tôi tròn mắt:
– Mẹ ơi, đó là tiền con dành cho tương lai con với chồng. Con… không thể.

Bà đập tay xuống bàn:
– Con ích kỷ quá! Nhà có mỗi mấy trăm triệu mà cũng tiếc cho em chồng à?


Tối đó, tôi kể lại với chồng – anh Nam.
Anh im lặng hồi lâu rồi nói nhỏ:
– Hay là em đưa mẹ một ít, coi như giúp nhà đi.
Tôi nghẹn:
– Còn anh thì sao? Đứng nhìn mẹ ép vợ à?

Anh chau mày, giọng gay gắt:
– Em nói kiểu gì thế! Mẹ anh là mẹ em, có gì mà to tát?

Cơn giận trong tôi sôi lên:
– Mẹ anh, không phải mẹ tôi. Anh có biết tiền này tôi phải làm thêm, bỏ ăn sáng, tiết kiệm từng đồng không?

Anh gằn giọng:
– Đừng hỗn!

Và rồi, bốp!
Một cái tát trời giáng.
Tôi ngây ra, bàn tay anh vẫn run.
Trong giây phút đó, thứ gãy không phải là lòng tin – mà là sợi dây cuối cùng giữa vợ chồng.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng lạnh:
– Được. Nếu anh coi tôi là cái máy rút tiền, thì từ giờ chúng ta không còn gì để nói.


Sáng hôm sau, tôi dọn đồ, lên công ty, nộp đơn xin chuyển công tác chi nhánh khác.
Trước khi đi, tôi để lại tờ đơn ly hôn trên bàn và một phong bì nhỏ ghi:

“400 triệu này, tôi giữ lại 200 triệu – phần tôi xứng đáng.
200 triệu còn lại, gửi cho mẹ anh, để bà hiểu:
tiền có thể mua được nhà, nhưng không bao giờ mua được lòng tự trọng của con dâu.”


Tôi chuyển lên thành phố khác, thuê trọ gần cơ quan.
Cuộc sống mới ban đầu khó khăn, nhưng nhẹ nhõm.
Tôi nhận thêm việc kế toán tự do buổi tối, tiền dần khá lên.
Tôi không còn bị ai gọi điện tra hỏi “lương tháng này bao nhiêu”, “mua gì mà tốn thế.”

Một năm sau, tôi mua được chiếc xe cũ, bắt đầu nghĩ đến việc mở văn phòng kế toán riêng.


Một buổi chiều, có số lạ gọi đến.
Giọng run run vang lên:
– My… là mẹ đây…

Tôi lặng người.
Bà Loan.
– Có chuyện gì thế mẹ? – Tôi hỏi.

Bà nức nở:
– Nhà… nhà sắp mất rồi con ơi. Thằng Nam nó dồn hết tiền cho Mai, giờ bị lừa. Căn hộ kia bị siết nợ. Anh con… cũng bỏ nhà đi.

Tôi im lặng, không thấy vui, chỉ thấy buồn.
Bà khóc tiếp:
– Mẹ sai rồi, My à. Mẹ tưởng con có tiền là ích kỷ, ai ngờ con sáng suốt nhất. Nếu ngày đó nghe lời con…

Tôi cắt ngang:
– Mẹ, con không trách. Nhưng mẹ phải hiểu, lòng tin một khi bị đánh mất… không mua lại được đâu.


Vài tháng sau, tôi mở văn phòng riêng, công việc suôn sẻ.
Một hôm, có người ghé cửa – là anh Nam.
Anh gầy gò, mắt trũng sâu.
– Anh… xin lỗi. Mẹ bị bệnh, em Mai ly hôn rồi. Anh muốn… quay lại.

Tôi nhìn anh, lòng không còn căm hận, chỉ còn sự tội nghiệp.
– Anh à, có những vết thương chỉ là một cái tát, nhưng nó chia đôi cả đời người.
Tôi đã tha thứ, nhưng không thể quay lại.

Anh cúi đầu, im lặng.
Bóng anh khuất dần giữa dòng người tấp nập.


Ba năm sau, tôi về lại quê, mở chi nhánh nhà hàng kế toán ngay trên khu đất cũ của mẹ chồng.
Người ta nói:

“Cô My – con dâu nhà bà Loan ngày xưa – giờ giàu lắm, hiền mà cứng lắm.”

Tôi chỉ cười.
Bà Loan già yếu, mỗi lần gặp tôi lại nắm tay, nói:
– Mẹ xin lỗi. Con là người duy nhất sống tử tế với mẹ, còn mẹ thì từng mù quáng.

Tôi đỡ bà ngồi, đáp khẽ:
– Thôi mẹ, ai cũng phải trả giá cho cách mình đối xử với người khác thôi.

Bà rơi nước mắt.
Tôi nhìn ra con đường nắng, lòng nhẹ bẫng.