Vì lỡ có bầu trước khi cưới, mẹ bạn trai cho rằng tôi “úp sọt” con bà nên chỉ mang lễ gồm 1 chuối, 3 cái bánh xu xê, 1 lạng chè, 1 hộp kẹo hết hạn sang nhà dạm ngõ hỏi cưới.

 


Lễ Dạm Ngõ Một Chuối, Ba Cái Bánh Xu Xê Và Một Sự Thật Khiến Cả Hai Gia Đình Chấn Động

Vì lỡ có bầu trước khi cưới, tôi chỉ mong hai bên gia đình gặp nhau, nói chuyện đàng hoàng để con cái yên lòng. Tôi không đòi hỏi sính lễ sang trọng hay mâm cao cỗ đầy, chỉ cần một buổi gặp có đủ tình người. Nhưng tôi đã lầm.

Hôm đó, khi nhà trai bước vào, tôi đứng trong buồng nhìn ra, tim như thắt lại. Mâm lễ nhỏ đến mức trơ trọi giữa bàn khách: một nải chuối chín lốm đốm, ba cái bánh xu xê, một lạng chè Thái, và một hộp kẹo – sau này tôi mới biết là đã hết hạn từ tháng trước.
Không khí trong nhà lặng như tờ. Mẹ tôi cười gượng, mời họ ngồi, còn tôi cố nén nước mắt.

Người phụ nữ đi đầu – mẹ anh Quân – cất giọng the thé, pha lẫn vẻ khinh thường:
– Thật ra, nhà tôi cũng chẳng có ý định cưới xin sớm thế đâu. Nhưng vì con bé… lỡ dính bầu với thằng Quân, nên thôi, coi như giải quyết hậu quả.

Bà vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh, rồi chốt một câu khiến tôi chỉ muốn độn thổ:
– Cũng mong bên thông gia hiểu, con trai tôi bị “bẫy” chứ chẳng ai dại gì mà vướng vào chuyện này.

Mẹ tôi cúi đầu, môi run run, còn tôi thì chết lặng. Tôi nhìn sang Quân – người từng hứa “dù có chuyện gì, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm” – giờ chỉ cúi gằm mặt, im như tượng gỗ.

Bố tôi, người đàn ông nho nhã, bao năm chưa từng nặng lời với ai, lặng lẽ rót chén trà. Nhưng tay ông run lên, nước tràn ra khay. Đặt chén xuống, ông ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa:
– Bà nói đủ chưa?

Mẹ anh Quân hơi khựng lại, nhưng vẫn nhếch môi:
– Tôi chỉ nói sự thật.

Bố tôi cười nhạt, rồi bất ngờ hất cả chén nước ra sân, giọng ông vang lên dằn từng chữ:
– Nếu nhà bà đến đây để sỉ nhục con gái tôi, thì xin mời về. Nhà tôi nghèo, nhưng không bán con để “giải quyết hậu quả” cho ai cả!

Không khí căng như dây đàn. Hộp kẹo rơi xuống đất, kêu “choang” một tiếng giòn tan. Mẹ Quân đứng bật dậy, kéo tay con trai:
– Đi về, Quân! Loại con gái như thế không xứng đáng bước chân vào nhà này!

Tôi nhìn theo họ rời đi, nước mắt rơi lã chã. Tôi tưởng mọi thứ đã kết thúc, nhưng đó mới chỉ là khởi đầu cho bi kịch.


Ba tháng sau, tôi sinh. Quân không một lần gọi điện. Tôi quyết định nuôi con một mình. Người ta nói “đàn bà không chồng như đò không lái”, nhưng tôi không thấy xấu hổ – chỉ thấy thương con mình, sinh ra đã phải gánh chịu định kiến.

Một hôm, khi đang ru con ngủ, tôi nghe tiếng gõ cửa. Là Quân. Anh đứng ngoài, gầy rộc, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

– Em… có thể nghe anh nói một lần được không?
Tôi im lặng.
Anh thở dài, rồi kể:
– Ngày hôm dạm ngõ, anh không hề biết mẹ mang theo những gì. Anh cũng không định để bà nói những lời đó. Nhưng trước mặt hai họ, anh sợ cãi lại mẹ sẽ khiến mọi chuyện tệ hơn.
Anh dừng lại, nghẹn ngào:
– Mấy hôm nay anh mới biết, chính mẹ là người âm thầm gọi điện cho em trước kia, nói anh muốn em “có thai để ràng buộc”… Bà bày hết, chỉ để bắt anh cưới cô gái khác – con của giám đốc ngân hàng nơi bà vay tiền.

Tôi sững sờ. Hóa ra “bẫy” mà bà nói… lại là “bẫy” của chính bà. Một âm mưu để gả con trai vào nhà giàu.
Anh cầm tay tôi, giọng run:
– Anh biết lỗi, nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Anh chỉ xin được nhìn con một lần.

Tôi quay mặt đi, nước mắt rơi lã chã:
– Muộn rồi, Quân à. Tình yêu không thể sống nổi trong bóng tối của dối trá và toan tính.
Anh lặng người. Rồi cúi đầu thật thấp, rời đi.


Hai năm sau, tôi cùng con chuyển vào Nam, mở quán cà phê nhỏ. Cuộc sống không dễ dàng, nhưng thanh thản. Một buổi chiều, có người giao đến cho tôi một bưu kiện – bên ngoài ghi vỏn vẹn: “Gửi cho Loan – người từng bị tổn thương bởi lời nói của mẹ tôi.”

Bên trong là một tờ giấy ghi ngắn gọn:

“Mẹ xin lỗi. Hôm ấy, mẹ mang đến mâm lễ tệ nhất đời mình. Nhưng giờ, mẹ mới hiểu, chính mình mới là kẻ nghèo nhất – nghèo nhân cách.”

Kèm theo đó là một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên con trai tôi – 500 triệu đồng.
Tôi lặng người. Không phải vì tiền, mà vì lần đầu tiên, tôi cảm nhận được một lời xin lỗi thật lòng, dù muộn.

Tôi nhìn ra ngoài hiên, nơi con trai đang nghịch cát. Trong ánh chiều vàng, tôi khẽ mỉm cười:
– Tha thứ không làm quá khứ biến mất, nhưng giúp trái tim mình nhẹ đi. Và có lẽ, đó mới là điều con cần học từ mẹ.


 Kết thúc:
Câu chuyện không chỉ là bài học về danh dự và lòng tự trọng, mà còn là lời nhắc rằng — đôi khi, “người lớn” lại mắc sai lầm lớn nhất khi dùng sự kiêu hãnh để đánh mất tình người.