Tôi và người yêu cũ của chồng chưa cưới cùng lúc ma//ng t//hai, mẹ anh nói ai sin;h con tr;;:ai thì sẽ cưới người đó. T

 


“Tôi và Người Yêu Cũ Của Chồng Chưa Cưới Cùng Lúc Mang Thai, Mẹ Chồng Nói Ai Sinh Con Trai Thì Cưới Người Đó — Tôi Lập Tức Xách Vali Rời Đi Trong Đêm, Và Mấy Tháng Sau…”

Tôi tên Lan, 28 tuổi, nhân viên marketing. Tôi và Minh quen nhau gần 3 năm, anh hiền lành, có chí, là con trai độc nhất trong gia đình buôn bán lớn. Chúng tôi đã đính hôn, chỉ chờ vài tháng nữa là cưới.
Nhưng đời đúng là chẳng bao giờ dễ dàng như mình nghĩ.

Hôm đó, tôi đến nhà anh chơi, mang theo bánh mẹ tôi làm để biếu mẹ anh. Chưa kịp gõ cửa thì nghe tiếng bà trong nhà nói vọng ra, giọng đầy vẻ sốt ruột:
– Con Huyền nó bảo có bầu rồi đó. Tao nói thật, ai sinh được cháu đích tôn thì người đó mới là con dâu của tao!

Tôi đứng chết lặng. Huyền – người yêu cũ của Minh – là người từng khiến tôi ám ảnh suốt cả thời gian yêu anh. Hai người chia tay vì gia đình phản đối, nhưng rõ ràng, chưa bao giờ họ thực sự dứt nhau.

Tôi đẩy cửa bước vào. Không khí bỗng im bặt. Mẹ anh khựng lại, còn Minh thì mặt cắt không còn giọt máu.
– Mẹ vừa nói gì ạ? – Tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh.
– À… không có gì, con hiểu nhầm rồi.
Nhưng ánh mắt né tránh của cả hai nói lên tất cả.

Tôi quay sang Minh:
– Cô ta có bầu thật à?
Anh cúi gằm, lặng im.

Lòng tôi lạnh buốt. Trong đầu chỉ còn một tiếng vọng: “Ai sinh con trai thì cưới người đó.”

Tôi về nhà, ngồi suốt đêm trước vali mở sẵn. Khi trời hửng sáng, tôi gửi cho anh tin nhắn cuối cùng:

“Em không cần danh phận do một đứa bé quyết định. Nếu anh yêu em thật, hãy giữ chút lòng tự trọng cho em.”

Rồi tôi rời đi, lặng lẽ như cách tôi từng đến với anh.


Thời gian trôi, tôi phát hiện mình cũng mang thai – gần hai tháng. Tôi định báo cho anh, nhưng rồi lại thôi. Tôi không muốn đứa trẻ này là lý do để người ta thương hại tôi hay miễn cưỡng cưới. Tôi chọn giữ con, dù biết phía trước là con đường đơn độc.

Tôi chuyển đến một tỉnh khác, thuê nhà, làm việc từ xa. Càng ngày bụng càng lớn, tôi vừa sợ vừa thương con. Đêm nào tôi cũng thủ thỉ:
– Dù thiếu cha, con vẫn có mẹ, và mẹ sẽ không để ai khinh thường con đâu.


Bảy tháng sau, một người bạn cũ ở quê gửi cho tôi một bức ảnh. Trong ảnh là Minh, đứng bên một người phụ nữ – Huyền, bụng cô ta cũng to, nụ cười gượng gạo. Dưới ảnh là dòng caption: “Sắp có cháu đích tôn rồi!”

Tôi không còn thấy đau nữa. Chỉ thấy thương chính mình của ngày xưa – ngây thơ tin rằng yêu là đủ.

Thời gian thấm thoắt, tôi sinh sớm hơn dự kiến. Đứa bé là một bé trai kháu khỉnh. Còn Huyền, nghe nói sinh sau tôi 2 tháng. Ngày cô ta sinh, tin tức lan khắp quê:
Đứa trẻ không giống Minh chút nào.
Thậm chí, kết quả xét nghiệm ADN sau đó còn khiến cả nhà họ choáng váng — đứa bé không phải con Minh.

Tôi nghe tin ấy mà chỉ thấy lòng mình chùng xuống. Không hả hê, không vui mừng. Chỉ là một nỗi buồn man mác cho những người bị lòng tham và sĩ diện che mắt.

Mẹ Minh sốc đến ngất, Minh bỏ công việc mấy tháng để lo vụ xét nghiệm, còn Huyền thì ôm con biến mất. Căn nhà từng ồn ào chuyện “cháu đích tôn” giờ chỉ còn lại im lặng và ân hận.


Hai năm sau, một buổi sáng tôi đưa con trai đi học thì gặp lại Minh. Anh gầy đi, tóc hoa râm, ánh mắt hoang hoải. Anh đứng nhìn con tôi một lúc, rồi nghẹn ngào:
– Thằng bé… là con anh, đúng không?
Tôi im lặng. Anh run run nói tiếp:
– Mẹ anh vẫn hay nhắc em. Bà bảo chỉ mong một lần được nhìn thấy cháu thật sự của mình.

Tôi nhìn anh, lòng vừa thương vừa xa lạ.
– Hạnh phúc không thể được xây bằng sự chọn lựa của người khác, Minh à. Anh đánh mất em, và cả đứa con này, ngay từ ngày anh im lặng trước mẹ mình.

Anh cúi đầu, nước mắt lăn dài. Tôi dắt con đi, không ngoảnh lại.
Phía sau lưng, tiếng anh nghẹn ngào:
– Anh xin lỗi…


Tối đó, tôi ngồi nhìn con ngủ, lòng bình yên lạ thường.
Tôi nhận ra, đôi khi rời đi không phải vì yếu đuối, mà vì đủ mạnh mẽ để chọn hạnh phúc xứng đáng hơn.

Đứa bé trong tay tôi khẽ mỉm cười trong giấc ngủ — đôi môi chúm chím, sống mũi cao giống hệt anh. Nhưng tôi biết, con trai tôi sẽ lớn lên trong tình yêu, chứ không phải trong những cuộc chọn lựa tàn nhẫn.