Tăng ca về muộn, tôi đặt phở lúc 2h sáng, đang định mở cửa nhận thì anh shipper nhắn: “Đừng mở cửa! có kẻ đang rình cô ở cầu thang”
Đêm ấy, Sài Gòn mưa rả rích, những hạt nước đan vào nhau rơi lộp độp trên mái tôn cũ. Tôi – Linh, nhân viên kế toán của một công ty may mặc, lại vừa tan ca muộn. Hôm ấy là ngày chốt sổ, tôi làm đến gần 1 giờ rưỡi sáng mới được về. Bụng đói cồn cào, tôi mở app đặt một tô phở nóng ở quán gần nhà, chỉ mong ăn tạm trước khi lăn ra ngủ.
Căn chung cư tôi ở nằm trong con hẻm nhỏ, tầng 4, cầu thang tối và khá ẩm mốc. Giờ đó chẳng còn ai qua lại. Tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm những giọt mưa hắt lên mặt kính, chờ tiếng chuông cửa quen thuộc.
2 giờ 10 phút, điện thoại rung.
Shipper: “Em ơi, anh đến rồi, ra mở cửa nhé.”
Tôi nhắn lại:
“Dạ, anh đứng ở đâu ạ?”
Shipper: “Ngay trước cầu thang lên tầng 4.”
Tôi đứng dậy, vội vã xỏ dép, nhưng vừa đặt tay lên nắm cửa thì có thêm một tin nhắn nữa hiện lên.
Shipper: “Đừng mở cửa!!! Có người đang rình cô ở cầu thang!”
Tôi chết lặng. Toàn thân lạnh toát, tim đập dồn dập. Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh cầu thang tối om ngoài hành lang, ánh đèn vàng yếu ớt chớp nháy như sắp tắt.
Tôi nhắn lại run rẩy:
“Anh nói sao? Anh thấy ai ạ?”
Shipper: “Là một người đàn ông, đội mũ trùm đầu, đứng nấp ngay chỗ rẽ tầng ba. Anh vừa định đi lên thì thấy hắn cầm vật gì đó như con dao, nên dừng lại. Em khóa cửa kỹ vào đi!”
Tôi run rẩy lùi lại, khóa chặt ổ khóa, tim đập thình thịch trong ngực. Căn phòng bỗng trở nên im ắng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng mưa lộp độp và tiếng đồng hồ tích tắc. Tôi cầm điện thoại mà tay run bần bật.
“Anh còn ở đó không?”
Shipper: “Anh vẫn ở tầng dưới. Anh gọi bảo vệ rồi, cô cứ ở yên trong phòng.”
Tôi ngồi co ro bên cửa, nín thở nghe ngóng. Từ xa, tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vọng lại từ cầu thang – tiếng giày lê nhẹ, chậm rãi, càng lúc càng gần.
Tôi bịt miệng, cố không phát ra tiếng động. Cánh cửa phòng run nhẹ như có ai vừa chạm vào. Một giây, hai giây… rồi im lặng. Cả người tôi toát mồ hôi lạnh.
Vài phút sau, tiếng ồn ào vang lên: giọng bảo vệ, giọng người đàn ông trung niên – có lẽ là shipper. Rồi tiếng chạy rầm rập, tiếng quát:
“Đứng lại! Mày làm gì ở đây?”
Một tiếng va chạm mạnh vang lên, rồi im bặt. Tôi gần như không dám thở.
Khoảng 5 phút sau, có tiếng gõ cửa nhẹ.
“Cô Linh, là bảo vệ đây. Mở cửa đi, an toàn rồi.”
Tôi run rẩy mở hé. Bên ngoài, một người bảo vệ đang giữ chặt tay một gã đàn ông gầy gò, mặt bịt kín, trong tay vẫn còn con dao gọt hoa quả. Bên cạnh là anh shipper, áo mưa vẫn ướt đẫm, khuôn mặt lấm tấm nước.
Tôi đứng chết trân, nước mắt lưng tròng.
Người bảo vệ nghiêm giọng:
“Hắn nấp ở tầng ba từ sớm. May mà anh shipper này cảnh giác, gọi tôi kịp. Cô mà mở cửa ra thì…”
Tôi không dám nghĩ tiếp. Chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế. Anh shipper nhẹ giọng:
“Em bình tĩnh đi. Anh cũng sợ chết khiếp. Tự nhiên thấy hắn nấp trong góc, lại cứ nhìn lên chỗ em ở, nên anh giả vờ gọi điện để báo tin.”
Tôi nghẹn ngào cảm ơn. Anh chỉ cười:
“Nghề tụi anh chạy đêm nhiều, thấy chuyện lạ là phải để ý thôi. Chắc ông này theo dõi em từ trước.”
Cảnh sát khu vực đến sau đó. Hóa ra, gã đàn ông ấy từng sống ở khu này, vừa ra tù vì tội trộm cắp. Trong điện thoại của hắn, cảnh sát phát hiện ảnh chụp tôi từ nhiều góc khác nhau – có cả những tấm chụp lúc tôi đi làm về khuya.
Tôi lạnh sống lưng. Không ngờ, ngay chính nơi tưởng như an toàn nhất – căn nhà nhỏ tôi thuê – lại có người theo dõi mình bấy lâu.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty mà vẫn chưa hết run. Ai cũng xôn xao khi nghe chuyện. Một chị đồng nghiệp nhìn tôi, bảo:
“May mà gặp được người tốt. Chứ giờ nhiều chuyện kinh khủng lắm.”
Tôi chỉ cười nhạt. Ừ, nếu đêm đó tôi mở cửa sớm hơn 30 giây thôi, chắc giờ không còn ngồi đây được nữa.
Vài ngày sau, tôi tìm lại anh shipper – người đã cứu mình. Anh tên Tuấn, 28 tuổi, quê ở Bình Dương, làm nghề giao hàng để lo cho mẹ bệnh tim. Tôi nhất quyết gửi anh ít tiền cảm ơn, nhưng anh xua tay:
“Không cần đâu. Thấy em an toàn là được rồi. Ở đời, ai cũng có thể làm người tốt, chỉ là chọn đúng lúc thôi.”
Câu nói ấy khiến tôi lặng người.
Từ đó, tôi thay đổi. Tôi dọn khỏi khu trọ cũ, mua thêm khóa an toàn, lắp camera và tập cảnh giác hơn. Tôi không còn thức làm việc đến khuya, cũng không còn sống qua loa như trước. Tôi bắt đầu nấu ăn, gọi điện cho ba mẹ nhiều hơn, và trân trọng từng buổi sáng mình còn được mở mắt.
Ba tháng sau, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Anh Tuấn – shipper đêm đó đây. Anh đang ở viện, mẹ anh cần phẫu thuật gấp mà chưa đủ tiền. Anh ngại lắm mới nhắn…”
Không nghĩ ngợi, tôi đến viện ngay. Người thanh niên năm nào ướt sũng trong mưa giờ gầy đi trông thấy. Mẹ anh nằm trên giường, thở oxy yếu ớt. Tôi đặt vào tay anh phong bì, nhẹ nói:
“Coi như em trả lại món nợ mạng đêm đó.”
Anh nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:
“Ơn nghĩa này, anh không quên đâu.”
Một năm sau, tôi nhận được thiệp cưới – của chính Tuấn. Anh mời tôi làm người chứng hôn. Tôi mỉm cười, lòng dâng lên niềm ấm áp lạ lùng.
Tối ấy, khi về lại căn phòng nhỏ mới thuê, tôi mở cửa, gió đêm lùa qua, mùi phở nóng hổi thoảng ra từ căn bếp nhà ai. Tôi chợt nhớ đến tin nhắn năm nào – dòng chữ khiến tôi thoát khỏi lưỡi hái tử thần:
“Đừng mở cửa!!! Có kẻ đang rình cô ở cầu thang.”
Một dòng tin, một con người, và một đêm mưa – đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.