Nhà tôi nhận một cô sinh viên 20 tuổi vào làm giúp việc theo giờ, phần lớn là chăm sóc cho người bố 75 tuổi
Ông Lưu, 75 tuổi, sống trong căn biệt thự cũ bên rìa thành phố. Từ ngày vợ mất, ông lủi thủi một mình, con gái duy nhất – chị Hạnh – ở xa, thi thoảng mới về thăm.
Một hôm, Hạnh thuê người giúp việc trẻ tên Mai – cô gái mới hai mươi, hiền lành, chăm chỉ. Mai mồ côi cha mẹ, nên coi ông Lưu như người thân. Còn ông, sau nhiều năm cô độc, cũng quý cô gái nhỏ, coi như cháu ruột.
Thời gian trôi, cuộc sống trong căn nhà già nua dần có tiếng cười. Ông Lưu ốm đau thường xuyên, Mai chăm sóc tận tình: nấu cháo, pha thuốc, dìu ông đi dạo.
Thế nhưng, sau nửa năm, Hạnh khi về thăm cha bỗng sững người – bụng Mai phình to bất thường, như mang thai bảy tháng.
Hàng xóm xì xào:
– Con bé giúp việc ấy chắc dính bầu rồi!
– Mà lạ, nhà đó chỉ có mỗi ông Lưu…
Tin đồn lan nhanh, khiến Hạnh hoang mang. Cô không tin cha mình làm điều trái đạo lý, nhưng nhìn cảnh ấy, lòng dấy lên nghi ngờ.
Một đêm, Hạnh quyết định lắp camera trong phòng khách và hành lang – nơi Mai thường qua lại – để làm rõ mọi chuyện.
Ba ngày sau, khi xem lại đoạn ghi hình, Hạnh chết lặng.
Trong video, Mai không hề có hành động gì sai trái. Cô lén ra ngoài mỗi đêm, kéo theo chiếc túi đen to tướng, rồi trở về người đẫm mồ hôi, run rẩy, ôm bụng. Cô mở túi, bên trong là những hộp sữa, thuốc, và… những túi máu y tế.
Camera cho thấy, cô lặng lẽ cắm kim truyền cho ông Lưu – người đang ngủ say, vẻ mặt xanh xao. Mỗi giọt máu chảy ra, gương mặt cô tái nhợt, bụng sưng to do tác dụng phụ của truyền dịch.
Hạnh bật khóc. Thì ra “bụng to” kia là vì Mai tự hiến máu cho ông Lưu suốt mấy tháng trời, do ông mắc bệnh máu hiếm, lại không còn nguồn truyền hợp.
Hạnh vội chạy đến phòng cha, thấy Mai nằm ngất bên giường, người lạnh toát. Ông Lưu tỉnh dậy, giọng khàn run:
– Hạnh… con đừng trách nó. Bác sĩ nói nhóm máu của nó hiếm giống hệt cha. Cha xin nó giúp một lần, nó giấu con vì sợ con lo. Cha đâu ngờ nó dại dột làm mãi, kiệt sức thế này…
Nước mắt Hạnh rơi lã chã. Cô lao đi gọi cấp cứu.
Mai được cứu kịp thời. Sau khi xuất viện, cô ngại ngùng xin nghỉ việc, nhưng ông Lưu và Hạnh nhất quyết giữ lại.
– Con cứu cha ta, từ nay con không còn là người giúp việc, mà là người trong nhà.
Mai bật khóc, quỳ xuống.
Từ đó, căn biệt thự cũ lại rộn tiếng cười. Ông Lưu coi Mai như con, Hạnh coi cô như em gái. Mỗi khi ai nhắc lại chuyện “bụng to”, mọi người chỉ mỉm cười – vì họ biết, trong cái hiểu lầm tai tiếng ấy, ẩn chứa một tấm lòng quá đỗi trong sáng.
Ba năm sau, ông Lưu qua đời thanh thản. Trong di chúc, ông để lại căn nhà cho Hạnh và Mai, ghi dòng chữ:
“Một người con mang dòng máu ta sinh ra, một người đã cho ta dòng máu để sống thêm những ngày cuối cùng.”
Hôm đưa tang, hàng xóm kéo đến, ai cũng rơi nước mắt. Người từng đồn đại năm xưa lặng lẽ thắp hương, nói nhỏ:
– Hóa ra, bụng to không phải vì tội lỗi, mà vì tình người.
Cuộc đời có những điều nhìn tưởng xấu xa, nhưng khi sự thật hé lộ, ta mới hiểu lòng người sâu hơn biển.
Mai vẫn sống trong căn nhà ấy, cùng chị Hạnh. Cô tiếp tục làm tình nguyện viên hiến máu – như cách trả ơn cuộc đời.
Và mỗi khi nhìn vệt sẹo nhỏ trên tay, cô lại nhớ đến ông Lưu – người cha già đã dạy cô rằng:
“Không phải ai có cùng huyết thống mới là ruột thịt, mà chính là những người sẵn sàng cho ta hơi thở của họ.”