Ly h;;ôn được 10 năm, một ngày mưa bão tôi chợt thấy mẹ chồng cũ đang ă:n xi;n ngoài chợ liền l;;én theo về và phát hiện một b;í m;ật ngh;;ẹn lờ;;i

 


Ly hôn đã 10 năm, tôi cứ nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ còn dính dáng đến gia đình chồng cũ nữa.

Nhưng số phận đôi khi có cách trêu ngươi thật kỳ lạ.

Hôm ấy, tôi đi chợ đầu mối mua rau cho quán ăn nhỏ của mình. Giữa dòng người đông đúc, tôi sững lại khi thấy một dáng người quen thuộc ngồi co ro nơi góc chợ. Tóc bà bạc trắng, áo rách tả tơi, trước mặt là cái chén nhôm cũ kỹ với vài đồng tiền lẻ.

Bà Hòa – mẹ chồng cũ của tôi.

Tôi chết lặng. Người phụ nữ từng kiêu hãnh, từng chê tôi nghèo hèn, từng nói “nhà này không chứa loại đàn bà vô dụng” – giờ lại ngồi ăn xin giữa chợ?

Tôi đứng nép sau sạp rau, nhìn bà cúi đầu xin từng đồng. Bất giác, trong lòng tôi dâng lên bao cảm xúc lẫn lộn: giận có, thương có, và cả nỗi day dứt khó tả.

Tôi từng nghĩ ly hôn xong là hết, nhưng hình ảnh bà gầy gò, run rẩy ấy cứ đập vào tim tôi. Tôi bám theo khi bà rời chợ lúc chiều xuống.

Bà đi bộ, đôi dép mòn sắp đứt quai, băng qua mấy con ngõ nhỏ rồi dừng lại trước một căn nhà xiêu vẹo ở ngoại ô. Tôi nấp sau cột điện, thấy bà mở cửa bước vào. Ánh sáng yếu ớt hắt ra, và rồi… tôi chết lặng thêm lần nữa.

Trong căn nhà, một cậu bé khoảng 9 tuổi ngồi trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, ho sù sụ. Bà Hòa đặt túi đồ ăn xuống, lấy chiếc bánh bao đã nguội, đưa cho cậu bé:
– Con ăn đi, hôm nay bà xin được nhiều lắm, mai bà mua thuốc ho cho con nhé.

Thằng bé lắc đầu:
– Bà ăn đi, con không đói.

Bà cười, giọng khàn đặc:
– Bà không đói đâu, con ăn đi kẻo bệnh lại nặng.

Tôi đứng ngoài cửa, nước mắt trào ra. Trong lòng nghẹn lại. “Con”? Bà không còn con nhỏ nào cả, chỉ có duy nhất một người con trai – chính là chồng cũ của tôi, người đàn ông đã bỏ vợ, bỏ nhà theo người khác sang nước ngoài.

Vậy đứa trẻ kia là ai?

Tôi chờ đến khi bà ra ngoài đổ rác, liền tiến lại gần. Bà giật mình khi thấy tôi, đôi mắt trũng sâu run rẩy:
– Là… là con đấy à, Hương?

Tôi gật đầu, nghẹn ngào:
– Sao mẹ lại thành ra thế này? Còn thằng Tùng (chồng cũ) đâu?

Bà cúi mặt, giọng khàn đục:
– Nó bỏ đi rồi. Mười năm nay không về, không gửi tiền. Còn đứa bé… là con của người hàng xóm, bố mẹ nó mất vì tai nạn. Bà thấy tội, nhận về nuôi.

Tôi nghẹn họng.
– Nhưng sao mẹ phải đi ăn xin? Sao không nói với ai?

Bà thở dài:
– Già rồi, ai thuê. Bà làm thuê rửa bát cũng không nổi. Còn thằng bé bệnh hoài, tiền thuốc phải lo…

Tôi nhìn quanh căn nhà cũ, ẩm thấp, đồ đạc chẳng có gì đáng giá. Mọi ký ức năm xưa ùa về: những lần bà quát mắng, những bữa cơm tôi bị đổ đi vì “không vừa miệng”. Tôi từng hận bà lắm. Nhưng nhìn người phụ nữ trước mặt giờ đây, lòng tôi chỉ thấy thương.

Tối đó, tôi về mà lòng rối bời. Đêm, tôi không ngủ được. Câu nói của bà cứ ám ảnh:

“Bà xin là vì đứa nhỏ, không phải vì mình.”

Sáng hôm sau, tôi quay lại căn nhà ấy, mang theo túi đồ ăn, ít tiền và thuốc ho. Khi tôi đến, bà Hòa đang định ra chợ. Thấy tôi, bà vội xua tay:
– Mẹ không dám nhận của con đâu. Mẹ nợ con nhiều rồi.

Tôi nắm lấy tay bà:
– Con không còn giận mẹ nữa. Mười năm rồi, chuyện cũ qua đi. Giờ mẹ và thằng bé cứ về ở cùng con, nhà con còn phòng trống. Con không thể để mẹ sống thế này.

Bà run run, nước mắt trào ra:
– Con vẫn… gọi mẹ à?

Tôi gật đầu, nghẹn ngào:
– Mẹ vẫn là mẹ của con, dù con trai mẹ từng bỏ rơi con.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy ánh sáng dịu dàng hằn trong đôi mắt già nua ấy – thứ ánh sáng của sự hối hận, của tình người được hồi sinh.

Từ đó, tôi đón bà và thằng bé – tên là Nam – về nhà. Tôi mở cho bà quán nước nhỏ trước cửa, còn Nam thì đi học.
Thằng bé ngoan, lễ phép. Nhiều khi tôi nhìn nó học bài, trong lòng lại thấy ấm áp lạ. Nó không phải máu mủ của tôi, nhưng dường như ông trời bù đắp, gửi nó đến để hàn gắn một mối duyên dang dở.

Một ngày nọ, tôi nhận được tin chồng cũ – Tùng – vỡ nợ, bị đuổi về nước. Anh ta tìm đến, thấy mẹ mình đang sống vui vẻ cùng tôi và thằng Nam, thì chết sững.
– Em… tha cho mẹ anh à? – anh nói, giọng run.

Tôi chỉ mỉm cười:
– Tha cho mẹ anh, cũng là tha cho chính em.

Tùng cúi đầu, rời đi, không dám ngẩng lên. Còn bà Hòa nắm tay tôi, nước mắt lăn dài:
– Con à, mẹ sai rồi. Mẹ cảm ơn con đã không bỏ mẹ.

Tôi cười, nhẹ như gió chiều:
– Mẹ à, ai trong đời chẳng từng sai. Quan trọng là, cuối cùng chúng ta vẫn tìm thấy nhau, khi trái tim còn biết thương.

Câu chuyện của tôi lan khắp khu phố. Người ta bảo tôi “bao dung quá”, “ngốc quá”. Nhưng tôi chỉ thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Vì tha thứ, không phải để người khác được yên, mà để chính mình được bình yên.