Cô lấy tôi về tám tháng rồi, ngoài việc suốt ngày chải chuốt, tô son trát phấn, cô đã làm được gì cho cái nhà này chưa? Tôi cưới vợ về để làm gì, để nuôi thêm một cái b/ù n/hìn à?



 Người chồng dằn mạnh bát cơm xuống bàn, giọng gằn từng chữ:

– Cô lấy tôi về tám tháng rồi, ngoài việc suốt ngày chải chuốt, tô son trát phấn, cô đã làm được gì cho cái nhà này chưa? Tôi cưới vợ về để làm gì, để nuôi thêm một cái bù nhìn à?

Người vợ khựng lại, hai mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
– Anh… anh nghĩ em là loại người chỉ biết ăn bám sao?

– Còn gì khác đâu! – anh ta hất tay, thẳng thừng – Tôi chán ngán rồi. Ngày mai cô dọn đồ đi cho khuất mắt.

Người vợ lặng lẽ thu dọn hành lý. Trong ánh mắt cô không còn van xin, chỉ còn nỗi thất vọng lạnh lùng. Người chồng nhìn theo, hả hê nghĩ mình sắp thoát được gánh nặng.

Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi cổng, một chiếc ô tô đen bóng loáng trị giá bốn tỷ phanh “kít” lại ngay trước mặt. Cửa kính hạ xuống, để lộ một người đàn ông đeo kính đen, vest chỉnh tề, khí chất sang trọng. Anh ta vội bước xuống, mở cửa xe cho cô với thái độ đầy trân trọng:

– Em vất vả rồi, lên xe đi.

Cả xóm xung quanh xôn xao, ai nấy tròn mắt. Người chồng thì chết lặng, mặt tái mét như vừa bị tát. Anh ta chưa kịp hiểu chuyện gì thì người đàn ông kia quay lại, nhếch môi cười nhạt:

– Cậu không biết trân trọng người phụ nữ này thì để tôi làm. Từ hôm nay, cô ấy sẽ sống một cuộc đời xứng đáng hơn nhiều so với thứ hôn nhân rẻ mạt mà cậu đem lại.

Người vợ ngồi vào trong xe, khẽ ngoái lại, đôi mắt lạnh băng như lưỡi dao:
– Em chưa từng muốn tiền bạc hay giàu sang. Thứ em cần chỉ là một người chồng biết yêu thương, tôn trọng. Nhưng tiếc là… anh không làm được.

Chiếc xe khẽ nổ máy, lăn bánh rời đi, để lại người chồng chết đứng giữa sân, còn hàng xóm thì xì xào bàn tán. Chỉ trong tích tắc, người đàn bà mà anh từng khinh rẻ lại bước lên một cuộc đời khác, còn anh, mãi mãi chỉ là kẻ bỏ lỡ.

Chiếc xe lao đi trong ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người. Người chồng bàng hoàng, chân run lẩy bẩy như mất hết sức lực. Anh không thể tin được, người vợ mà mình vừa xua đuổi lại được một người đàn ông sang trọng đến đón đi, thái độ còn cung kính như với một quý bà quyền lực.

Cả đêm hôm đó, anh ta không tài nào chợp mắt. Trong đầu chỉ quẩn quanh hình ảnh vợ mình rời đi trong dáng vẻ kiêu hãnh. Lần đầu tiên sau 8 tháng cưới, anh ta mới nhận ra chưa bao giờ thật sự hiểu người phụ nữ ấy.

Ba ngày sau, một bức thư được gửi đến. Giấy dày, chữ viết nắn nót, mực đen tinh tế. Người chồng run run mở ra:

“Anh không cần tìm em nữa. Thật ra em chưa từng nghèo. Em là con gái duy nhất của một tập đoàn lớn, em giấu thân phận chỉ để tìm một người chồng biết thương yêu chứ không phải chỉ nhìn vào tiền bạc. Em đã hy vọng anh sẽ kiên nhẫn và trân trọng em, nhưng đáp lại chỉ là sự khinh thường và những lời cay nghiệt. Người đàn ông đến đón em hôm đó là anh trai em. Anh ấy đến để đưa em trở về với gia đình, nơi em thuộc về. Cảm ơn anh, vì đã cho em thấy rõ bản chất thật. Từ nay, chúng ta coi như không quen biết.”

Lá thư rơi khỏi tay, người chồng ngồi sụp xuống. Cả cơ thể như bị rút cạn sinh lực. Anh nhớ lại từng lần vợ ngồi lặng lẽ chờ mình về ăn cơm, từng khi cô hỏi han anh sau một ngày làm việc mệt nhọc, và cả những lúc cô muốn phụ giúp nhưng bị anh gạt đi bằng những lời chua chát.

Lúc đó, anh cứ ngỡ mình có quyền chà đạp lên sự nhẫn nhịn ấy. Nhưng giờ thì tất cả đã quá muộn.

Tin tức nhanh chóng lan ra khắp làng: “Người vợ bị đuổi đi ấy thật ra là tiểu thư tập đoàn X, tài sản hàng nghìn tỷ.” Ai cũng thở dài, vừa tiếc thay cho người đàn ông, vừa khinh bỉ anh ta vì lòng tham ngắn ngủi và sự kiêu căng mù quáng.

Đêm xuống, trong căn nhà tối om, người chồng gục đầu bên bàn, nước mắt chảy dài. Lần đầu tiên anh thấy mình thật sự nghèo – không phải nghèo vì tiền, mà nghèo vì đã đánh mất người phụ nữ duy nhất từng thật lòng với mình.