Mỗi tháng đưa vợ tận 3 triệu tiền ăn nhưng vợ vẫn tr:;ề môi bĩu m:ỏ chê ít, cuối tháng đi làm về nhìn mâm cơm toàn rau với nước canh lọc, tôi hất tung’ ra bếp cho hả dạ, nào ngờ 1 tiếng sau thấy họ hàng 2 bên đông đủ đứng kí-n nhà vì vợ đã... Mỗi tháng tôi đưa vợ tận 3 triệu tiền ăn riêng, còn điện nước, sữa con, học phí thằng Tũn thì tôi lo hết. Ấy thế mà bữa cơm nào vợ cũng trề môi bĩu mỏ, r;/ên r-ỉ: “Chừng này thì nấu gì? Đỡ được miệng anh mấy bữa?” Tôi đi làm về mệt rã rời, bụng đói meo, chỉ mong về nhà ăn bữa cơm nóng mà đỡ cơn bực. Ấy vậy mà chiều hôm đó, tôi mở nồi cơm ra thì... đúng kiểu “hết nước chấm”: Cơm nhão nhét, một tô canh rau ngót loãng như nước rửa bát, thêm đĩa cà pháo khô cứng với vài cọng rau muống luộc nhũn như bún. Tôi điên tiết. Bát cơm trên tay rơi xuống “xoảng” một cái. Tôi hất tung cả mâm cơm ra sàn: – “Tôi nuôi cả nhà này bằng 3 triệu chứ gì? Thế thì đừng ăn nữa!” Vợ tôi không khóc. Cô ấy chỉ lẳng lặng đứng dậy, lau nhà, rồi đi thẳng vào phòng đóng cửa. Tôi ngồi phịch xuống ghế, vẫn thở phì phò vì tức. Nhưng chưa đầy 1 tiếng sau… Cửa nhà bật mở. Họ hàng hai bên ùn ùn kéo vào — từ mẹ vợ, mẹ chồng đến mấy bà bác, bà thím, chị họ, em họ... cả một dãy dài đứng kín phòng khách. Tôi choáng. Bà mẹ vợ bước đến, chỉ vào mặt tôi mà nói như hét Tôi sững người. Cả họ nhìn tôi như một tên tội đồ. Tôi vội vàng chạy xuống nhà thì vợ đã... 👇👇
Nhận đường liên kết
Facebook
X
Pinterest
Email
Ứng dụng khác
Mỗi tháng đưa vợ tận 3 triệu tiền ăn nhưng vợ vẫn tr:;ề môi bĩu m:ỏ chê ít, cuối tháng đi làm về nhìn mâm cơm toàn rau với nước canh lọc, tôi hất tung’ ra bếp cho hả dạ, nào ngờ 1 tiếng sau thấy họ hàng 2 bên đông đủ đứng kí-n nhà vì vợ đã…
Mỗi tháng đưa vợ tận 3 triệu tiền ăn nhưng vợ vẫn tr:;ề môi bĩu m:ỏ chê ít, cuối tháng đi làm về nhìn mâm cơm toàn rau với nước canh lọc, tôi hất tung’ ra bếp cho hả dạ, nào ngờ 1 tiếng sau thấy họ hàng 2 bên đông đủ đứng kí-n nhà vì vợ đã…
Mỗi tháng tôi đưa vợ tận 3 triệu tiền ăn riêng, còn điện nước, sữa con, học phí thằng Tũn thì tôi lo hết. Ấy thế mà bữa cơm nào vợ cũng trề môi bĩu mỏ, r;/ên r-ỉ: “Chừng này thì nấu gì? Đỡ được miệng anh mấy bữa?” Tôi đi làm về mệt rã rời, bụng đói meo, chỉ mong về nhà ăn bữa cơm nóng mà đỡ cơn bực. Ấy vậy mà chiều hôm đó, tôi mở nồi cơm ra thì… đúng kiểu “hết nước chấm”:
Cơm nhão nhét, một tô canh rau ngót loãng như nước rửa bát, thêm đĩa cà pháo khô cứng với vài cọng rau muống luộc nhũn như bún.
Tôi điên tiết. Bát cơm trên tay rơi xuống “xoảng” một cái. Tôi hất tung cả mâm cơm ra sàn:
– “Tôi nuôi cả nhà này bằng 3 triệu chứ gì? Thế thì đừng ăn nữa!”
Vợ tôi không khóc. Cô ấy chỉ lẳng lặng đứng dậy, lau nhà, rồi đi thẳng vào phòng đóng cửa.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, vẫn thở phì phò vì tức. Nhưng chưa đầy 1 tiếng sau…
Cửa nhà bật mở. Họ hàng hai bên ùn ùn kéo vào — từ mẹ vợ, mẹ chồng đến mấy bà bác, bà thím, chị họ, em họ… cả một dãy dài đứng kín phòng khách.
Sản phẩm chăm sóc sức khỏe
Sản phẩm hỗ trợ chăm sóc người bệnh
Tôi choáng.
Bà mẹ vợ bước đến, chỉ vào mặt tôi mà nói như hét Tôi sững người. Cả họ nhìn tôi như một tên tội đồ. Tôi vội vàng chạy xuống nhà thì vợ đã…
Sản phẩm chăm sóc sức khỏe
…không còn ở đó nữa. Căn phòng trống trơn, quần áo của vợ con cũng chẳng thấy đâu. Chỉ còn lại trên bàn là một lá thư gấp đôi, chữ vợ tôi run run viết: “Anh bảo đưa 3 triệu là đủ để nuôi cả nhà, nhưng anh có biết mỗi cân thịt giờ bao nhiêu không? Mỗi hộp sữa của con Tũn giá thế nào không? Tôi cắn răng chắt bóp từng đồng, nhịn miệng để con có hộp sữa, bữa cơm đạm bạc để dành cho anh và con. Tôi chịu đựng bao lâu nay, nhưng hôm nay anh hất tung mâm cơm — mâm cơm tôi dành dụm cả tháng — thì tôi hiểu rồi… Trong mắt anh, tôi chẳng khác gì kẻ ăn bám, tiêu hoang. Vậy thì tôi đi, để anh khỏi thấy vướng mắt. Con cũng theo tôi.”
Tôi cầm tờ giấy mà tay run lẩy bẩy. Cả họ ập tới, lời qua tiếng lại, mẹ vợ thì khóc lóc trách móc, mẹ tôi thì thở dài, mấy bà cô thì chửi xối xả rằng tôi chẳng ra gì.
Tôi bỏ mặc tất cả, lao ra đường, chạy đi tìm. Ngoài trời mưa tầm tã. Tôi chạy khắp con phố, hỏi từng người quen, gọi điện mà điện thoại vợ tắt máy. Trong đầu tôi ong ong: 3 triệu… chỉ 3 triệu… mà tôi nghĩ là đủ?
Đêm hôm đó, tôi lủi thủi trở về căn nhà lạnh ngắt, lần đầu tiên thấy bữa cơm trống trơn. Tôi ngồi thẫn thờ giữa sàn, nhớ lại từng bữa rau muống luộc, từng tô canh nhạt mà trước đây tôi khinh thường, giờ mới thấy nó quý giá biết bao.
Ngày hôm sau, tin từ họ hàng báo về: vợ dắt con về nhà ngoại, dứt khoát không muốn quay lại. Tôi bàng hoàng. Từ một bữa cơm tôi hất tung, cả mái ấm tan vỡ.