Mẹ Chồng Tôi Là Người Thứ Ba Trong Hôn Nhân?

 



Mẹ Chồng Tôi Là Người Thứ Ba Trong Hôn Nhân?

Tôi gặp Hùng khi vừa bước qua tuổi 25 – cái tuổi mà mẹ tôi bảo rằng "muộn thêm vài năm nữa là thành gái ế." Anh chững chạc, lịch thiệp và có một nụ cười khiến tôi thấy an toàn. Chúng tôi yêu nhau được hơn một năm thì cưới. Tôi cứ ngỡ hôn nhân sẽ là một chương mới đầy hạnh phúc, nhưng tôi đã nhầm. Rất nhầm.

Ngay từ ngày đầu tiên dọn về sống cùng, tôi đã cảm nhận rõ ràng sự hiện diện quá lớn của mẹ chồng trong mọi ngóc ngách đời sống vợ chồng tôi.


1. Những dấu hiệu đầu tiên

Mẹ chồng tôi – bà Hiền – là một người phụ nữ quyền lực theo cách rất riêng. Không lớn tiếng, không gay gắt, nhưng ánh mắt và lời nói của bà luôn khiến người đối diện phải dè chừng. Bà không nói “Con nên nấu món này” mà là “Món này Hùng thích, em gái con không biết nấu chắc?”.

Mỗi bữa ăn, bà ngồi cạnh chồng tôi. Tôi bị đẩy ra mép bàn. Khi tôi nấu ăn, bà đứng phía sau, im lặng quan sát. Khi tôi dọn dẹp, bà theo sau kiểm tra từng vết lau trên bàn. Tôi gọi đó là “sự giám sát không lời.”

Tôi từng nghĩ, chắc do bà thương con trai, chưa quen có người phụ nữ khác chia sẻ vị trí trong nhà. Tôi kiên nhẫn, nhẫn nhịn. Nhưng mọi thứ không dừng lại ở đó.


2. Những lần "vô tình" xen vào

Một lần tôi đang chọn đồ ngủ với Hùng qua video call, bà đi ngang qua, nhìn màn hình rồi bật cười:
“Ôi dào, vợ chồng với nhau cần gì màu mè, mẹ còn chưa từng mặc cái gì như vậy mà bố con mê như điếu đổ kìa!”

Hùng chỉ cười. Tôi ngượng chín mặt, nhưng không nói gì.

Tối đó, khi tôi muốn gần gũi với chồng, Hùng khẽ nói:
“Thôi, mẹ đang ở phòng bên cạnh. Lỡ mẹ nghe thấy thì kỳ lắm.”

Tôi chết lặng.


3. Những giới hạn bị xóa nhòa

Sáng hôm sau, tôi vào bếp sớm chuẩn bị đồ ăn sáng thì thấy bà đã dậy trước và làm xong hết. Bà quay sang bảo:

“Con ngủ thêm đi. Mẹ quen nấu cho Hùng từ nhỏ rồi. Nó ăn không hợp vị người lạ đâu.”

Người lạ? Tôi là vợ anh ấy. Nhưng bà gọi tôi là "người lạ."

Càng ngày tôi càng cảm thấy mình chỉ là người thừa trong chính cuộc hôn nhân của mình. Hùng dường như không nhận ra. Anh chiều mẹ quá mức. Bất cứ lời nào bà nói, anh đều nghe răm rắp. Anh chưa bao giờ đứng về phía tôi khi có mâu thuẫn nhỏ xảy ra.

Tôi bắt đầu đặt câu hỏi: “Liệu có phải người thứ ba trong cuộc hôn nhân này... là mẹ chồng tôi?”


4. Cao trào

Mọi chuyện vỡ òa vào đêm kỷ niệm một năm ngày cưới. Tôi đặt bàn tại một nhà hàng nhỏ, nơi chúng tôi từng hẹn hò. Tôi chuẩn bị váy, trang điểm nhẹ nhàng. Nhưng 7 giờ, 8 giờ, rồi 9 giờ... Hùng không đến.

Anh về nhà lúc 9 giờ rưỡi, trong bộ đồ thể thao, mồ hôi nhễ nhại. Tôi hỏi:

“Anh đi đâu?”

Anh đáp tỉnh bơ:
“Anh đi tập gym với mẹ. Mẹ muốn cải thiện sức khỏe, anh làm huấn luyện viên riêng luôn.”

Tôi đứng chết trân. Kỷ niệm ngày cưới, anh quên, để đi tập gym với mẹ?

Tôi hét lên, lần đầu tiên trong cuộc hôn nhân:

“Anh có nhận ra ai mới là vợ anh không? Em là vợ anh, chứ không phải mẹ anh!”

Không khí chùng xuống. Bà Hiền từ phòng bên bước ra, nhìn tôi chằm chằm:
“Cô dám so sánh tôi với cô à? Tôi nuôi nó hai mươi mấy năm trời. Cô mới cưới một năm đã muốn giành giật?”

Tôi nhìn Hùng. Anh cúi đầu, im lặng.


5. Ranh giới rõ ràng nhất

Tôi chuyển ra ngoài ở tạm nhà bạn. Sau ba ngày, Hùng nhắn tin xin lỗi. Anh bảo:
“Về đi. Mẹ nói sẽ không can thiệp nữa.”

Tôi về. Nhưng không còn là tôi trước đây nữa.

Tôi đặt giới hạn rõ ràng:

  • Tôi và Hùng chuyển ra ở riêng.

  • Mỗi tuần chỉ về thăm mẹ một lần.

  • Mọi chuyện trong hôn nhân, chỉ tôi và anh được quyền quyết định.

Bà Hiền phản ứng dữ dội. Nhưng tôi không nhún nhường nữa. Hùng ngỡ ngàng, nhưng sau vài cuộc tranh cãi lớn, anh cũng dần hiểu. Anh nói:

“Anh xin lỗi. Anh chưa từng nghĩ mẹ lại ảnh hưởng đến em nhiều như vậy. Anh cứ tưởng... mẹ chỉ thương anh thôi.”

Tôi nhìn anh, buồn bã:

“Thương cũng phải có giới hạn. Vợ chồng không thể sống chung nếu có thêm một người thứ ba, dù là mẹ ruột.”


6. Cái kết – và bài học

Một năm sau, chúng tôi ổn định trong căn hộ nhỏ. Mẹ chồng không còn thân thiết như trước, nhưng cũng không còn can thiệp. Bà vẫn gọi điện cho Hùng hàng ngày, nhưng anh biết cách giữ ranh giới.

Tôi không ghét bà, chỉ thấy... thương. Có lẽ bà đã sống cả đời chỉ biết xoay quanh con trai, đến mức không chấp nhận được khi anh ấy dành tình yêu cho một người phụ nữ khác.

Tôi không phải người thắng cuộc. Tôi chỉ là người giữ được hôn nhân bằng cách không để bản thân tan biến.


Lời kết:
Mẹ chồng tôi không phải là người thứ ba theo nghĩa truyền thống. Nhưng bà từng đứng giữa tôi và chồng – như một bức tường vô hình. Chỉ khi tôi học cách nói “Không”, học cách bảo vệ chính mình, hôn nhân của tôi mới thực sự thuộc về... hai người.